Chương 198-2: Giám định (hạ)
Vi Hoa nghe xong cảm thấy đầu óc trở nên hồ đồ. Trong đầu ông chủ Vi thì ở trong nước có thể đồ giả vô số những ở nước ngoài rất tuân thủ luật pháp. Từ những năm 80, Vi Hoa đã ra nước ngoài, cho tới giờ cũng không mua phải thứ đồ giả nào.
- Ông chủ Vi, Tiểu Tần nói đúng, mặt trăng của nước ngoài chưa chắc đã bằng quả cầu ở trong nước!
Cam Á Phu lặp lại câu nói của Tần Phong, cười khổ nói:
- Mấy năm nay chúng tôi giám định không ít cổ vật mua được từ nước ngoài về, trong đó cũng phát hiện ra rất nhiều đồ giả và cao phảng. Có lẽ là những kẻ làm giả bất lương này đã nhắm vào thị trường nước ngoài…
- Đúng là giả sao?
Giọng nói Vi Hoa có chút khổ tâm. Hôm nay thật là mất mặt, may mà mình còn không nói với người ta là tốn bao nhiêu tiền để mua thanh kiếm này, nếu không chỉ sợ là ngày mai sẽ truyền ra khắp giới đồ cổ ở Bắc Kinh này rồi.
- Là giả…
Cam Á Phu gật đầu, nói:
- Ông chủ Vi, sau này ra nước ngoài mua đồ cổ, vẫn nên tham gia vào các phiên bán đấu giá lớn, những nơi này là nơi mà những kẻ làm giả không xâm nhập vào được.
Ở nước ngoài, có một số phiên đấu giá được tổ chức theo hình thức gia đình, thường là do một thị trấn hoặc là một thôn nhỉ cử hành, những kẻ làm giả sẽ nhân cơ hội này, bỏ tiền mua chuộc cư dân địa phương, đến diễn trò.
Còn những phiên đấu giá lớn mang tính quốc tế, vì danh dự của bản thân nên việc xét duyệt sản phẩm cũng rất kỹ càng, những món đồ như đồ cao phảng này cũng rất khó mà vào được những phiên đấu giá lớn.
- Khả năng quan sát của Tiểu Tần rất tốt, nếu đưa cậu theo, tôi đã không bị như vậy rồi!
Tính tình của Vi Hoa cũng coi như rộng rãi, cười cười tự giễu nói:
- Thứ này cứ coi như là học phí đi, thầy Cam, học phí của tôi cũng không gọi là quá nhiều đúng không?
- Đương nhiên rồi, kể một câu chuyện cười nhé.
Cam Á Phu nghe giọng của ông chủ Vi, liền cười nói:
- Năm ngoái, có một ông chủ mời tôi tới nhà ông ta giám định đồ cổ, thật ra, cả tầng ba căn biệt thự của ông ta đều là đồ cổ.
Tôi xem xét cho ông ta suốt ba ngày, xem qua một lần tất cả các thứ, mọi người đoán xem, ở đó có bao nhiêu thứ là thật?
Không đợi cho mọi người trả lời, Cam Á Phu đã nói:
- Ba thứ, hơn 400 món đồ cổ nhưng chỉ có 3 thứ là thật, nhưng lại đều là những thứ không đáng giá lắm. Cho nên trong nghề này của chúng ta, bị mắc lừa quả thực là việc rất bình thường.
- Ừ, Tiểu Cam nói rất đúng.
Tề lão tiên sinh từ lúc vào vẫn chưa nói câu nào, bỗng mở miệng nói:
- Tiểu Vi, cậu cũng không cần quá để ý, năm đó lão già này cũng đã uổng phí mất rất nhiều tiền…
Có lời nói của Tề lão tiên sinh và Cam Á Phu, vẻ mặt Vi Hoa trở nên tự nhiên hơn, một vị lão làng trong giới đồ cổ còn từng mua phải đồ giả, thì mình có là gì?
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Vi Hoa lại sinh ra kính nể Tần Phong. Người này thật sự có bản lĩnh, mà cũng không hề lấy lòng mọi người.
Động tác xem xét của Tần Phong rất nhanh, còn không tới một giờ đồng hồ, hắn đã bước tới chỗ cuối cùng. Một tấm gương cổ được đặt ở trên một chiếc bàn được trải khăn lụa hồng.
Tần Phong nhìn tấm gương đó khoảng 10 phút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Ông chủ Vi, anh lấy tấm gương này ở đâu?
- Cái này… cái này là hồi đó mua từ một hàng trên vỉa hè, không tốn bao nhiêu tiền.
Nhìn thấy tấm gương cổ này, vẻ mặt Vi Hoa có chút lạ lùng, sau khi giải thích một câu, hỏi ngược lại:
- Tiểu Tầm, sao vậy? Chẳng lẽ cũng là giả?
Nói thật, để khiến cho phòng đồ đồng này trở nên phong phú hơn một chút, tấm gương cổ này đúng là do Vi Hoa tìm người làm.
Nhưng lúc này Vi Hoa không rõ ý của Tần Phong, chỉ sợ mình lại nói sai nên chỉ đơn giản nói là mình mua được. Dù sao thứ đồ này cũng không được coi là dụng cụ bằng đồng mà chỉ là một loại hạng mục phụ.
- Ông chủ Vi có con mắt rất tốt, ông kiếm được món lời lớn rồi!
Khi Vi Hoa còn đang suy nghĩ lung tung thì Tần Phong bỗng giơ ngón cái lên nói:
- Thứ này có lẽ là đồ khai quật được, nhưng cũng vài năm rồi, là chính phẩm!
- Cái gì? Là thật?
Đầu óc Vi Hoa có chút hỗn loạn. Thứ hắn cứ nghĩ là thật thì hóa ra là giả, còn thứ mà tìm người làm ra thì lại là thật?
- Đúng vậy, là thật.
Đã giám định xong tất cả, Cam Á Phu đã không thể phủ nhận kiến thức của Tần Phong, lúc này cũng cầm chiếc gương lên xem xét.
Chỉ và tấm gương ở trên tay, Cam Á Phu nói:
- Tiểu Tần nói đúng, đây là một tấm gương đồng thời Tùy Đường hoặc là sớm hơn. Nhưng thứ này giá trị cũng không cao, Tiểu Tần, sao lại nói là kiếm lời lớn?
Những món đồ trong hạng mục phụ, gương đồng thì không có nhiều đồ giả, cho dù là đồ thật giá cả cũng không cao nên không được những kẻ làm giả coi trọng.
- Từ từ, hai vị, thứ này… thứ này đúng là thật?
Vi Hoa ngắt lời Cam Á Phu. Hắn thật sự không hiểu được, rõ ràng là mình tìm người làm, sao lại biến thành thật được?
Nhưng Vi Hoa cũng không biết, vì giá cả của gương cổ rất thấp, mà quá trình chế tác lại rất phiền toái, không chỉ phải tạo hình rồi mài, còn phải làm cũ. Số thời gian và tiền công tiêu tốn này đã đủ để ra ngoài chợ mua một đống rồi.
Anh bạn được Vi Hoa thuê đó chính là vì lý do này mà đã bỏ ra 600 đồng để mua 20 tấm gương cổ, trong đó có một tấm đã vỡ thành 2 mảnh.
Chỉ là anh bạn đó đã lấy của Vi Hoa mấy nghìn phí chế tác rồi nên đương nhiên sẽ không nói gương đồng này là do anh ta mua về. Sau khi lấy về, Vi Hoa còn khen anh ta làm không tồi.
Mãi sau khi Tần Phong xem xét xong, Vi Hoa tìm người đó hỏi mới biết được chân tướng. Trong lòng Vi Hoa rất phục Tần Phong, nhưng những chuyện đó hãy để nói sau.
- Ông chủ Vi, món đồ này là thật…
Tần Phong nghiêm túc gật đầu, cầm tấm gương bị vỡ thành hai mảnh đó, nói:
- Hơn nữa, nó còn có lai lịch hoàng tráng!
- Lai lịch hoàng tráng?
Lúc này không chỉ có Vi Hoa trở nên hồ đồ mà Cam Á Phu cũng nghĩ không ra. Đưng nói đây chỉ là hai mảnh gương đồng vỡ, dù là đồ thật thì cũng không đáng bao nhiêu tiền?
Tần Phong mỉm cười nói:
- Các vị, có lẽ mọi người đã nghe tới chuyện cổ gương vỡ lại lành rồi chứ?
- Cái gì? Gương vỡ lại lành?
- Không lẽ là tấm gương đó sao?
- Không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Tần Phong vừa nói, mọi người trong phòng liền xôn xao lên. Ngay cả Tề Công cũng không ở yên, bảo Lý Nhiên đỡ đi về phía này.
Thật sự là câu chuyện này đã ăn quá sâu vào lòng người rồi. Chuyện xưa chính là nói về thái tử Nam triều Từ Đức Ngôn và thê tử là công chúa Nhạc Xương, chỉ vì chiến tranh mà không thể gặp nhau.
Cho nên Từ Đức Ngôn cắt một tấm gương đồng, mỗi người lấy một nửa, hẹn ngày rằm tháng giếng hàng năm tới bán gương ở kinh thành, nhìn mảnh gương vỡ là có thể được gặp lại nhau.
Sau khi Trần Hướng diệt vong, công chúa không vào trong nhà của Dương Tố của nước Việt. Từ Đức Ngôn vẫn tới kinh thành, gặp người đầy tớ bán kính, đem ra ghép lại, mới biết là thê tử đã thất lạc.
Dương Tố cũng là người trung nghĩa, sau khi biết chuyện đã trả công chúa lại cho Từ Đức Ngôn để cho hai người đoàn tụ, trở về Giang Nam Sống quãng đời còn lại.
Sau này mọi người liền dùng câu thành ngữ “gương vỡ lại lành” để chỉ chuyện vợ chồng ly tán hoặc cãi vã sau đó lại đoàn tụ hoặc hòa thuận trở lại.
Đồ cổ đáng giá nhất là được truyền lại, càng có câu chuyện thì càng có giá. Cho dù chỉ là một cái bồn cầu, chỉ cần có thể cho nó một câu chuyện, chứng mình là vua Càn Long đã từng sử dụng thì nó cũng có giá ngàn vàng.
Cho nên nếu Tần Phong thật sự có thể chứng minh hai mảnh gương vỡ này chính là tấm gương ở trong câu chuyện đó thì buổi khai trương hôm nay không cần phải tuyên truyền gì nữa, ngày mai sẽ trở nên nổi tiếng trong giới đồ cổ cả nước.