Bảo Giám

Chương 210: Ai trả giá cao thì sẽ được.

Chương 210: Ai trả giá cao thì sẽ được.
- Chưa biết nên xưng hô với vị huynh đệ này như nào?
Buông kính lúp trong tay xuống, ông chủ Chu thở dài một hơi, mặc dù tứ bảo không liên quan tới tiền đồng mấy, nhưng ông chủ Chu vẫn khá thích sưu tập tiền cổ.
Chỉ là chơi tiền cổ hơn 10 năm, ông chủ Chu vẫn chưa thể sưu tập được một đồng ngũ thập danh trân nào, nhìn thấy đồng tiền này, ông cũng muốn thu vào túi.
Tần Phong cười nói:
- Tôi họ Tần, không biết ông chủ Chu chỉ giáo cái gì?
Lúc Tần Phong nói, trên mặt Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải lộ vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng tiền kia, tựa như muốn nói gì đó, tuy nhiên vì tín nhiệm Tần Phong, hai người vẫn không nói gì.
- Tiểu huynh đệ là người trong nghề, đương nhiên biết giá trị của Thiên Sách Phủ Bảo, tôi cũng không nói nhiều lời, chỉ là muốn hỏi một câu, có bán đồng tiền này không?
- Hả? Ông chủ Chu muốn mua?
Tần Phong trầm ngâm một chút nói:
- Xin hỏi ông chủ Chu có thể bỏ ra cái gì? Lai lịch của Thiên Sách Phủ Bảo này bên trong ngũ thập danh trân cũng khá nổi tiếng...
Nếu đã xứng để gọi một tiếng “trân” vậy rõ ràng thể hiện sự hiếm có và quý giá của Thiên Sách Phủ Bảo này.
50 loại đồng tiền trong ngũ thập danh trân cũng phân ra cấp bậc, tổng cộng có 4 cấp và một cấp đặc biệt. Cấp đặc biệt quý giá nhất, đếm trên đầu ngón tay, nếu so sánh tới cùng, chính là vi tôn cấp một.
Mà đồng Thiên Sách Phủ Bảo này được liệt vào ngũ thập danh trân cấp một, giá cả gấp mấy lần thậm chí hơn chục lần so với những đồng tiền đặc biệt khác.
- Tần Phong, đồng... đồng này không bán.
Không đợi ông chủ Chu ra giá, Phùng Vĩnh Khang liền hét lên:
- Đồng tiền này cho tôi. Bao nhiêu tiền sau này tôi trả cậu, tuy nhiên không thể bán, bán vật như vậy thì sẽ không tìm lại được đâu.
- Đúng vậy, Tần Phong, thật sự không thể bán...
Giọng Chu Khải vang lên ngay sau đó, người bạn này khóc lóc cầu xin:
- Cha tôi cũng sưu tập tiền đồng, nếu để ông ấy biết tôi bán một đồng ngũ thập danh trân, chỉ e ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi.
Loại tiền cổ quý giá hiếm thấy như này, mặc dù có thể tham khảo giá cả, nhưng bình thường không có thị trường, vì những người sưu tập nó tiếc không nỡ bỏ ra, mà cũng rất ít khi gặp được ở chợ, cũng được gọi là có giá trị mà không có thị trường.
Nhà Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều làm buôn bán đồ cổ, đối với loại tiền cổ rất quý giá này, đương nhiên có càng nhiều càng tốt. Cho nên Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải phản ứng gắt gao như thế.
- Ông chủ Chu, ông cũng thấy...
Tần Phong quay đầu nhìn về phía ông chủ Chu, cau mày nói:
- Hai... hai vị huynh đệ này của tôi không muốn bán.
- Tiểu Tần, tôi có thể hỏi một câu không?
Ông chủ Chu có chủ không hiểu tình hình, mở miệng hỏi:
- Đồng Thiên Sách Phủ Bảo này rút cục là của ai?
Lời này vừa nói ra, Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải im lặng. Hai người đều muốn nói là của mình, nhưng đồng tiền này có được như nào, trong lòng họ đều rõ ràng, cho nên bất luận như nào cũng không nói ra được câu kia.
- Haha, xem ra đồng tiền vẫn là của tiểu Tần cậu nhỉ?
Nhìn thấy cảnh đó, ông chủ Chu lộ ra nụ cười.
- Không phải, thứ này đích thực không phải của tôi.
Tần Phong lắc lắc đầu, chỉ vào Mã Hầu nói:
- Là do hai vị huynh đệ của tôi mua hai thứ khác được tặng kèm, không tin ông hỏi ông chủ kia xem.
- Cái gì? Tặng không?
- Mã Hầu, tiểu huynh đệ này nói thật sao?
- Mẹ nó, có chuyện tốt vậy sao?
Tần Phong vừa nói ra, trong phòng chợt ầm ầm lên, dù sao không nhiều người biết màn mua bán vừa rồi. Sau khi Tần Phong nói ra, xem như hoàn toàn giúp Mã Hầu nổi tiếng rồi.
- Mẹ nó, tôi…tôi đâu có biết, đồng... đồng tiền kia lẫn trong xâu tiền kia, tôi đâu biết có Thiên Sách Phủ Bảo.
Mã Hầu như sắp khóc, lúc này ông ta vô cùng hối hận. Hơn nữa Mã Hầu cũng mơ hồ nhận ra, đối phương tới quầy mình mua đồ, rất có thể là nhằm vào đồng tiền này.
Chuyện như vậy cũng không hiếm trong giới đồ cổ. Có một vài người buôn đồ cổ có nhãn lực cao minh, trong lúc dạo phố, nếu phát hiện thứ có giá trị, thường sẽ giả mua thứ khác, để ông chủ tặng kèm.
Chỉ là những người đó khá thâm sâu, sau khi được lợi rất ít khi hô hào ra bên ngoài. Nếu vậy, người chịu thiệt không biết, đương nhiên sẽ không cảm thây khó chịu, làm gì có ai giống Mã Hầu, chỉ hận không thể đâm đầu chết.
Đương nhiên, mọi người trong lòng thầm mắng Mã Hầu không có mắt, ngoài miệng thì không nói gì thêm nữa, dù sao khuôn mặt đầy bi thương của Mã Hầu lúc này thực sự khiến người ta rất dễ động tâm thương hại.
- Ông chủ Chu, đích xác là Thiên Sách Phủ Bảo ư?
Lúc này một người trung niên đi ra từ đám người, nhìn về phía Tần Phong nói:
- Vị tiểu huynh đệ, tôi tên là Hoa Thiên Bảo, là ông chủ phía đối diện, không biết tôi có thể xem đồng tiền này chút được không?
- Tiểu Hoa, đồ này là thật, tuy nhiên ông cũng đừng tranh với tôi?
Thấy vẻ mặt ông chủ Chu có chút khẩn trương.
Mua và bán trong ngành đồ cổ rất khác nhau, lúc khách mua đồ, người cùng ngành không được xen ngang, nhưng khi bán đồ thì khác, người trả giá cao sẽ được. Điều này cũng là nguyên nhân thúc đẩy việc kinh doanh bán đồ cổ phát triển.
Cho nên lúc mua đồ cổ, điều họ phiền nhất là gặp người cùng nghề, thứ vốn có thể mua được với giá thấp, giá lúc mua cũng có thể lên tới hơn mười lần.
- Ông chủ Chu, xem thôi.
Hoa Thiên Bảo cười cười, cũng không võ mồm với ông chủ Chu, ánh mắt lại nhìn Tần Phong.
- Ông chủ Hoa, xin mời…
Tần Phong cũng không nói nhiều, nghiêng người, tránh ra rồi nói.
Hoa Thiên Bảo càng không khách sáo, cầm lấy kính lúp mà ông chủ Chu đặt xuống, cẩn thận xem xét, ông ta giống ông chủ Chu, đều là người trong ngành. Động tác của hai người giống nhau, không lấy tay sờ đồng tiền, sợ mồ hôi tay làm tổn hại đồng tiền.
- Là thật, lưu kim giữa các chữ rất rõ, tuy nhiên chỉ là do rỉ sét quá nặng, bị hư hỏng quá nhiều.
Sau một lúc lâu, Hoa Thiên Bảo lắc lắc đầu, nhìn về phía Tần Phong, nói:
- Tiểu huynh đệ nói giá đi.
- Haiz, tiểu Hoa, chẳng phải ông nói không tranh với tôi sao?
Sau khi nghe thấy Hoa Thiên Bảo nói, ông chủ Chu nhất thời tức giận. Cũng sắp 60 rồi, bỏ qua Thiên Sách Phủ Bảo này, đời này không biét còn có thể gặp được một đồng ngũ thập danh trân nữa không.
- Ông chủ Chu, không thể nói vậy, anh thấy trong tên tôi có Thiên có Bảo, đồng Thiên Sách Phủ Bảo này dứt khoát là hướng tới tôi…
Lúc nói Hoa Thiên Bảo tủm tỉm cười. Nhưng không chịu nhường một bước nào. Thứ đồ có thể gặp nhưng không thể cầu như này, chỉ cần gặp được, có rất ít người chịu bỏ qua.
- Được rồi, vậy người trả giá cao sẽ được.
Trong lòng ông chủ Chu hiểu được, hiện tại tin tức còn chưa truyền ra, nếu tất cả đám cùng ngành ở Phan gia viên biết tin, lúc đó sẽ không còn là hai người họ cạnh tranh giá nữa.
- Haiz, hai vị từ từ nào. Tôi cũng không nói là muốn bán mà.
Đúng lúc hai người đanh cạnh tranh nhau, Tần Phong bỗng nói.
- Tiểu huynh đệ, cậu cũng không phản đối đúng không?
Vừa rồi lúc hai người thanh niên kia lên tiếng ngăn cản, Tần Phong hình như cũng không thay đổi ý định bán đồng tiền.
- Đương nhiên, có thể bán, hơn nữa còn là người trả giá cao sẽ mua được…
Thấy Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải định nói, Tần Phong khoát tay, nói:
- Tuy nhiên vừa rồi ông chủ Hoa nói đồng tiền này phẩm chất không tốt, điểm này tiểu tử có chút ý kiến.
- À? Có ý kiến gì?
Hoa Thiên Bảo có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Phong, nói;
- Tiểu huynh đệ, Thiên Sách Phủ Bảo này là thật, nhưng phẩm chất thì mọi người đều có thể nhìn thấy.
- Rỉ sét này là do những đồng tiền khác rây vào, ông chủ Hoa không nhìn ra à?
Tần Phong khẽ cười cười, tay phải cầm đồng tiền lên, tay trai lấy một cái chặn giấy trên quầy, gõ nhẹ lên đồng tiền.
Cùng với động tác của Tần Phong, vết rỉ sét trên đồng tiền đều rơi xuống, dùng hai ngón tay nắm đồng tiền, Tần Phong chậm rãi giơ lên trước mặt nói:
- Mọi người nói xem, phẩm chất của đồng tiền này như nào?
Qua động tác xử lý kia của Tần Phong, rỉ sét trên đồng tiền hầu như rơi ra hết. Bốn chữ Thiên Sách Phủ Bảo lộ rõ, còn tầng lưu kim bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được.
- Tần huynh đệ, cách làm hay.
Bị Tần Phong bóc mẽ ý đồ trước mặt mọi người. Hoa Thiên Bảo cũng không xấu hổ, ngành đồ cổ vốn chính là kiếm cơm dựa vào sự hiểu biết, kiếm được tiền từ những người không “hiểu”.
- Tiểu Hoa, ít nói thừa đi.
Ông chủ Hoa sợ đêm dài lắm mộng, lại thêm mấy người nữa tới cạnh tranh, lập tức nói thẳng:
- Thiên Sách Phủ Bảo là nhất đẳng trong ngũ thập danh trân, giá trên thị trường hiện tại vào khoảng bốn mươi ngàn, tôi cũng không lừa gì tiểu huynh đệ, tôi mua giá bốn mươi ngàn.
- Ông chủ Chu, giá mà ông nói là giá thị trường, tuy nhiên thứ này không phải có giá là nhất định mua được.
Nếu đã muốn Thiên Sách Phủ Bảo trên tay Tần Phong, Hoa Thiên Bảo cũng không quản việc nâng giá cao lên, mở miệng nói:
- Sáu mươi ngàn, tôi trả sáu mươi ngàn.
Nhìn ánh mắt tha thiết mong đợi của Hoa Thiên Bảo, Tần Phong cười không nói, xoay mặt nhìn về phía ông chủ Chu, lúc này là lần đấu giá đầu tiên, trừ phi đầu óc có vấn đề thì mới đồng ý.
- Tần Phong, tôi trả tám mươi ngàn.
Tuy nhiên điều Tần Phong không ngờ là, ông chủ Chu còn chưa hét giá, Chu Khải phía sau đã không nhịn nổi, la lớn:
- Tần lão đại, xin cậu, nếu cha tôi biết tôi bỏ qua ngũ thập danh trân này, tôi sẽ thảm đấy anh bạn ạ.
- Lão Chu, cậu gấp cái gì? Tránh sang một bên, sau này chúng ta nói chuyện.
Tần Phong trừng mắt nhìn Chu Khải, bộ mặt trông rất khó hiểu, tuy không biết Tần Phong có ý gì, Chu Khải vẻ lo lắng vẫn phải nuốt ngược vào trong bụng.
- Hai ông chủ, Thiên Sách Phủ Bảo là của tôi, các ông có thể trả giá.
Sau khi làm Chu Khải hiểu ra, Tần Phong tươi cười nói:
- Tuy nhiên huynh đệ của tôi đã trả tám mươi ngàn, nếu hai vị trả thấp hơn, tôi cũng chẳng tội gì không ưu tiên người nhà.
- Tiểu hồ ly
Nhìn khuôn mặt tươi cười như gió xuân của Tần Phong, Hoa Thiên Bảo và ông chủ Chu trong lòng đều thầm mắng.
Tới lúc này hai người cũng hiểu ra, chàng trai họ Tần trước mặt này, nhìn có vẻ không già, nhưng làm việc thì còn giảo hoạt hơn họ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất