Chương 209: Ai lừa ai (hạ)
- Sách? Anh Nam, tôi tốt xấu gì cũng học hết cấp hai rồi, chữ đó chắc chắn không phải “sách”, rõ ràng là “vinh” mà…
Tạ Hiên vốn là người hễ nhìn thấy sách là đau đầu, khó lắm mới nhận ra chữ “bảo” phồn thể trên đồng tiền kia, còn bị Tân Nam nghi ngờ nhận nhầm chữ khác, tiểu mập tỏ ra rất bất mãn.
- Anh đừng xen vào..
Lúc này Tân Nam cũng không để ý được đến chuyện lễ nghĩa hay không, đẩy Tạ Hiên ra, nhô đầu về phía đồng tiền, miệng la lên:
- Tần Phong, của tôi có phải không?
- Thiên Vinh? Không đúng, đây chắc chắn là sách
Sau khi nhìn kĩ một lúc lâu, Tân Nam rút cục mơ hồ nhận ra mấy chữ trên mặt, la lớn:
- Thiên Sách Phủ Bảo, đúng thế, chính là Thiên Sách Phủ Bảo
- Thiên Sách Phủ Bảo? Đây chẳng phải là tiền đồng sao?
- Vừa rồi người đó hô lên là Thiên Sách Phủ Bảo? Lẽ nào ngũ thập danh trân lại xuất hiện?
- Nhanh qua xem, đám tiểu tử vừa rồi cầm một xâu tiền đồng.
Dưới sự kích động, giọng Tân Nam hơi to, nhất thời mọi người trong phạm vi mấy chục mét xung quanh liền lắng nghe.
Nhóm du khách từ bên ngoài tới kinh thành nghe thấy Tân Nam hô, không phản ứng gì, tuy nhiên mấy ông chủ quán hàng vỉa hè, vẻ mặt trở nên rất phấn khích.
Những người lăn lộn ở Phan gia viên này, ai cũng có giấc mộng mua đuược món hời, nhưng muốn vậy, cần một tiền đề vô cùng quan trọng, đó là phải có hiểu biết sâu sắc và kinh nghiệm phong phú về đồ cổ.
Mấy ông chủ hàng vỉa hè rất khó để nắm được những tri thức về ngọc thạch tranh chữ gốm sứ. Bởi vì phải được học một cách bài bản, nhưng hầu như mỗi người bán hàng ở Phan gia viên đều bán tiền đồng, họ cũng không lạ gì.
Ôm giấc mộng mua mua đuược món hời phát tài, mấy ông chủ này hầu như thuộc như lòng bàn tay cái tên “ngũ thập danh trân”. Nằm mơ cũng mơ thấy trong số tiền đồng của mình có một đồng thuộc loại ngũ thập danh trân.
Chỉ là việc sưu tập tiền đồng đã có từ thơì Minh Thanh. Hàng trăm năm, những đồng tiền quý giá hiếm hoi kia ít dần, sớm bị người ta sưu tầp rồi. Nếu không nhiều triều đại thay đổi như thế, cũng sẽ không chỉ chọn ra được 50 đồng tiền quý.
Từ khi Phan gia viên hình thành chợ đồ cổ tới nay, chưa nghe nói hàng vỉa hè nào từng xuất hiện đồng “ngũ thập danh trân”, nhưng điều này cũng không làm nản chí mấy ông chủ quán vỉa hè kia.
Cho nên Tân Nam vừa hô lên, xung quanh chợt ầm ĩ, mấy ông chủ quán vỉa hè không thèm quan tâm hàng nữa mà đều xông tới.
- Ai cha, tiểu tử, đúng là Thiên Sách Phủ Bảo?
- Lấy ra xem xem, cho chúng tôi mở rộng tầm mắt.
- Đúng thế, nhiều người như vậy, còn sợ chúng tôi cướp sao?
Một đám người vây quanh Tần Phong, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Phong, có người ngạc nhiên, có người hâm mộ, đương nhiên, cũng có người hậm hực ghen ghét.
Ánh mắt ghen tị này, đương nhiên là đến từ ông chủ Mã Hầu. Giọng Tân Nam vừa hô lên, cả người ông ta dựng đứng như bị điện giật.
Vì đúng lúc vừa rồi đồng tiền rơi xuống đất, ông chủ Mã Hầu lại vừa hay nhìn thấy, trong lòng ông ta còn cười nhạo mấy người Tần Phong ngốc nghếch, một đồng tiền cũ kĩ đáng giá chưa tới 100 tệ mà lừa được họ mua với giá hơn ngàn.
Nhưng ngay sau khi Tân Nam hô lên bốn từ “Thiên Sách Phủ Bảo”, Mã Hầu rút cục ngồi không yên. Nếu Tân Nam nói thật, chỉ e ông ta không những phải mang tiếng ngốc nghếch, sau này cũng sẽ làm trò cười cho cái chợ đồ cổ này.
- Lão đệ, cậu nhìn lầm rồi à? Làm gì có tiền đồng Thiên Sách Phủ Bảo?
Tròng mắt Mã Hầu vừa chuyển, liền nói:
- Đồng tiền đó là tôi bán cho các cậu, hiện tại sắp hỏng rồi, tôi đổi cho các cậu đồng khác, được không?
Mã Hầu quả nhiên đã dự định xong, cho dù sâu tiền đồng có Thiên Sách Phủ Bảo không, nhiều nhất ông ta bỏ ra chút tiền xâu những đồng tiền đã bị tháo ra lại, nếu có, ông ta sẽ phát tài lớn.
- Này, ông lưà ai đấy…
Tạ Hiên đứng dậy, dương dương tự đắc:
- Có biết không, Thiên Sách Phủ là lúc Lý Thế Dân chưa có đẳng cấp, Lý Uyên cho phép ông ta lập ra. Trong lịch sử có Thiên Sách Phủ, sao lại không có Thiên Sách Phủ Bảo.
- Hiên tử, nói ít thôi.
Sau khi nghe Tạ Hiên nói, Tần Phong hận không thể một cước đá anh ta bay khỏi đám người.
- Anh Phong, sao nào? Em từng nghe Tùy Đường diễn nghĩa, thời sơ Đường, Thiên Sách phủ nổi tiếng đỉnh đỉnh, tiểu tử Lý Kiến Thành kia chính là bị Thiên Sách phủ của Lý Thế Dân đùa chết.
Tiểu mập khi trước từng lăn ộn trên phố đồ cổ ở Tân Thiên, cả ngày nghe đám chủ hàng tám chuyện tự cổ chí kim, trong lòng rất hâm mộ, đó mới là thể hiện của sự có kiến thức, có văn hóa.
Tuy nhiên Tạ Hiên mới học hết trung học, bụng dạ thật đơn giản. Hiện tại lại gặp được một điển cố gã từng nghe, đương nhiên là phải khoe khoang một hồi.
- Được rồi, cậu ngậm miệng lại đi.
Tần Phong chỉ muốn giả bộ không quen Tạ Hiên. Đây hoàn toàn không phải chuyện thường, mà anh ta trình bày hùng hồn, đúng là điếc không sợ súng.
- Ai, cậu béo, tiểu huynh đệ, thế nào, trả lại đồng tiền kia cho tôi đi.
Ông chủ Mã nghe thấy Tạ Hiên nói, trong lòng dã dâng lên một tia hy vọng, xem ra họ cũng không biết gì gọi là Thiên Sách Phủ Bảo, có lẽ mình có thể lừa lại được đồng tiền kia.
- Ông chủ, được rồi, đừng lừa chúng tôi.
Tần Phong vẻ mặt khôi hài nhìn ông chủ Mã, nói:
- Thiên Sách Phủ Bảo là Sở Vương Mã Ân thời ngũ đại thập quốc đúc. Thời Càn Long năm nguyên, tiền giấy nội ngoại phong phú, tiền chân thư, toàn độc, bối diện vô, tôi nói đúng chứ?
Mấy câu này, chính là nguyên văn trong “ngũ thập danh trân” mà Thiên Sách Phủ Bảo được cất giữ. Lúc này từng chữ được Tần Phong đọc ra lưu loát, ông chủ Mã đột nhiên mặt xám như tro tàn.
Cái tên Thiên Sách Phủ Bảo đích thị có nguồn gốc từ ba từ trong “Thiên sách phủ”. Tuy nhiên trong lịch sử, ngoài “Thiên sách phủ” mà Lý Thế Dân xây dựng, còn có sự tồn tại của một “Thiên sách phủ”.
Nhắc tới Thiên sách phủ kia, không thể không nhắc tới “ngũ đại thập quốc” chiếm vị trị chuyển tiếp trong lịch sử. Sau khi triều Đường diệt vong, lịch sử Trung Quốc lại một lần nữa cắt cứ thời đại.
Ở khu miền bắc rộng lớn, kết quả của việc quân phiệt hỗn chiến là lần lượt xuất hiện năm vương triều lớn mạnh Hậu Lương, Hậu Đường, hậu Tấn, Đông Hán và Hậu Chu.
Cùng lúc đó, phía Nam lại lần lượt tồn tại 9 chính quyền cắt cứ khá nhỏ, tức Ngô, Nam Đường, Ngô Việt, Sở, Tiền Thục, Hậu Thục, Nam Hán, Nam Bình và Mân. Khu vực Hà Đông phương Bắc lại có thế lực Bắc Hán, sử xưng: ngũ đại thập quốc.
Vì mấy năm hỗn chiến liên tục, các quốc gia chinh phạt không ngừng, cho nên hoàn toàn tạm dừng khai thác kim loại. Vì thiếu đồng, chính quyền giảm đúc tiền đồng, dân gian vẫn tiếp tục sử dụng tiền khai nguyên thời Đường.
Sau khi Lương thái tổ Chu Ôn Thành lập Lương triều, phong Đàm Châu tiết độ sứ Mã Ân khi đó làm tướng quân, xây thiên sách phủ, sau là Sở vương.
Hậu Đường diệt Lương, Ân Kiến Quốc thừa chế, tự sắp xếp quan chức, xây dựng Sở vương thiên cung mộ phủ, bổ nhiệm Cao Úc, Lữ Sư, lựa chọn một loạt biện pháp chính sách, giữ gìn yên ổn trong thủ đô và địa phương, phát triển kinh tế. khiến Sở quốc trở thành một thời cường thịnh trong ngũ đại thập quốc.
Thực lực một nước có cường thịnh hay không, tiền chiếm một vị trí rất quan trọng. Để thể hiện sự giàu có của mình, Mã Ân cho người đúc ra ba loại Thiên Sách Phủ Bảo, với chất liệu lần lượt là đồng, sắt, bạc.
Trong ba loại tiền đồng này, loại bằng đồng có bối long và lưu kim, hiếm thấy nhất.
Không chỉ vậy, vì Sở quốc chỉ tồn tại hơn 50 năm, tiền phát hành phần lớn đều bị hủy trong chiến tranh. Mà ngay cả hai loại Thiên Sách Phủ Bảo còn lưu giữ được, tới hiện tại cũng quý giá hơn tiền đồng bình thường nhiều.
- Tiểu tử, bác học đa tài nha…
- Đúng thế, Mã Hầu, tiểu tử anh cũng đừng nghĩ muốn ăn chặn.
- Thiên Sách Phủ Bảo đúng là có lai lịch như vậy, vị huynh đệ này, có thể cho chúng tôi xem thứ đó không?
Trong chợ đồ cổ, hầu như đều là người hiểu biết. đừng nhìn người ta chỉ là ông chủ quán vỉa hè, trong số họ ai cũng có thể nói ra được lai lịch của ngũ thập danh trân.
Cho nên Tần Phong vừa nói vậy, những người vây xem bắt đầu chế nhạo Mã Hầu, tiểu tử này thật không biết điều.dù đồ kia ông ta đã bán ra rồi, nhưng đã mua tức là không còn sở hữu. Cho dù người ta mua một tòa kim sơn, ông ta cũng không nên đổi ý.
- Chư vị đại ca, đồ vật đó không phải không thể xem, tuy nhiên chỗ này có chút không thích hợp.
Tần Phong nói với xung quanh:
- Nhiều người tạp, chẳng may mất đồ, tiểu tử ngay cả khóc cũng không kịp, xin các vị thông cảm.
Cùng với việc người xem càng ngày càng bu lại nhiều, có những ông chủ cũng đi ra, đám người xem bọn Tần Phong phải lên tới ba vòng.
Tần Phong nói vậy có lý, nhưng đây là lần đầu tiên ngũ thập danh trân xuất hiện ở Phan gia viên, không ai chịu rời đi, mà người vây xem càng ngày càng náo nhiệt. đám người Tần Phong có muốn đi cũng không đi được.
- Vị tiểu huynh đệ, hay là, tới quán tôi đi.
Đúng lúc Tần Phong có chút khó xẻ, một ông già nói, ngẩng đầu nhìn, Tần Phong mỉm cười, thì gia là cửa hàng tứ bảo lúc trước mình vào.
- Được, vậy phiền ông.
Tần Phong cũng không khách sáo, trực tiếp đẩy Mã Hầu chắn phía trước ra, lập tức tiến vào cửa hàng kia.
- Các vị, giải tán đi, cửa hàng lão Hủ không chứa được nhiều người như vậy đâu, các vị còn phải làm ăn mà.
Lão tiên sinh tuổi không còn trẻ, nhưng rất trung khí. Hình như ông ta khá có uy vọng ở đây. Vừa nói vậy, mấy ông chủ cũng sợ đồ ở sạp hàng bị lấy cắp, đám người vây chặt dần dần giãn ra.
Tuy nhiên ông chủ Mã Hầu lại không cam lòng, sau khi quay về hàng bảo người trông coi, lại chui vào quán tứ bảo kia, hiện tại tâm lý của ông ta là: muốn chết, cũng phải chết cho rõ ràng.
Cũng không ít người giống như Mã Hầu, muốn xem đồng tiền kia là thật hay giả. Lúc này tràn tới cửa hàng tứ bảo như ong vỡ tổ. quán vốn khá rộng rãi, lúc này lại có vẻ chật chội.
- Lão tiên sinh, thật là làm phiền ngài.
Tần Phong có chút ngượng ngùng, may đây không phải cửa hàng ngọc khí gốm sứ. nếu không những người này mà đánh vỡ đồ, chỉ e lại tính cho mình.
- Không sao.
Lão nhân thoáng nhìn mọi người, nói với tiểu nhị:
- Bảo bọn họ lui về sau đi.
Mặc dù mở tiệm đón khách, nhưng người vfao phần lớn là cùng ngành, bọn họ biết quy củ, lập tức lui lại sau mấy bước. Để cho đám Tần Phong đứng trước quầy hàng.
- Lão tiên sinh họ gì?
Tần Phong hỏi xã giao.
- Lão hủ họ Chu…
Lão nhân đáp một câu, đi thẳng vào vấn đề:
- Tiểu tử, nói tật, tôi cũng thấy hứng thú mấy với đồng tiền của cậu, không biết có thể cho lão hủ nhìn một cái không?
- Đương nhiên có thể, ông chủ Chu, mời xem…
Đồng tiền lúc trước Tần Phong không chịu bỏ ra, vì khi đó người vây xem quá nhiều., hiện tại quầy hàng ngoài ông chủ là mình và đám Phùng Vĩnh Khang, hắn cũng không sợ người phía sau chạy lên cướp.
- Được, lão hủ đã nghe danh ngũ thập danh trân lâu rồi, đây là lần đầu nhìn thấy.
Ông chủ Chu lấy ra kính đeo lên, lại vào trong quầy lấy kính lúp, sau khi nhận đồng tiền Tần Phong đưa, cẩn thận đặt lên một tờ giấy trắng, lúc này mới chăm chú nhìn.
Vì bận tậm cảm nhận của người xem, ông chủ Chu vừa xem vừa nói:
- Đúng là có một chữ thiên, haiz, chữ phru cũng rõ, chỉ là chữ sách này, mặt trên bị đồng xanh chặn lại.
- Phong ca thế nào, tôi nói chữ vinh cũng không sai.
Tiểu mập vừa rồi mất mặt giờ nhịn không được thấp giọng nói thầm.
- Tiểu tử cậu, về sau có tiết thẩm định, cậu tới đại học bắc kinh nghe giảng cho tôi.
Tần Phong bị Tạ Hiên làm cho dở khóc dở cười. Người anh em này khôn khóe thì có khôn khéo, hãm hại lừa gạt tinh thông, chỉ là tri thức chuyên nghiệp thì quá kém.
Cũng may Tạ Hiên cũng biết điểm yếu của bản thân, lúc ở tiệm đồ cổ ở Tân Thiên, kệ người khác chém gió, anh ta chưa từng bỏ một đồng mua đồ, cho nên chưa bị lừa.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung vào đồng tiền dưới kính lúp, không ai để ý hai người Tần Phog, có giọng nói: ’
- Chu lão, đây là thiết ngân đúc thành, hay là lưu kim?
Chu lão nhìn kĩ nói”
- Là lưu kim, ở chỗ bị rơi mảng đồng xanh, có dấu vét lưu kim.
- Mẹ nó, cái đó…cái đó là của tôi.
Sau khi nghe Chu lão nói, ông chủ Mã chen phía sau hình như sôi máu, hận không thể tự vả cho mình mấy cái.
Vì phòng mọi người xông lên cướp, Tần Phong vẫn đứng nghiêng người, nhìn thần sắc trên mặt ông chủ Mã, ánh mắt Tần Phong lộ ra tia cười lạnh,
Từ lần đầu tiên hỏi vụ việc bị cướp, Tần Phong đã phát hiện, trong đám tiền đồng có mấy đồng không bình thường, hình thể hơi lớn hơn.
Tuy nhiên mấy đồng này quá rỉ sét, hơn nữa lại bị trộn vào trong, người bình thường rất khó phát hiện.khi đó Tần Phong dùng móng tay cạy chút lớp đồng xanh, mới nhìn thấy chữ sách.
Đối với người thuộc ngũ thập danh trân như lòng bàn tay như Tầ Phong mà nói, đương nhiên hắn hiểu từ khi có tiền đồng tới nay, chỉ có Thiên Sách Phủ Bảo mới có chữ sách như vậy, khi đó trong lòng dã có ý mua đồng tiền này.
Điều này cũng ứng với câu nói kiểm chứng nhãn lực của ngành đồ cổ, ông chủ Mã Kiểm tự cho mình có một vụ mua bán thành công, hãm hại đám người Tần Phong, nhưng không biết trong lòng Tần Phong còn vui mừng hơn hông ta.
Tục ngữ có câu, chiếm lợi nhỏ thiệt thòi lớn, vụ mua bán này rút cuộc là ai lừa lọc ai, nhìn cảnh này đương niheen đã có kết luận.