Bảo Giám

Chương 221 - 1: Chủ môn (hạ)

Chương 221 - 1: Chủ môn (hạ)
- Truyền thừa ngoài Ngoại bát môn?
Sau khi nghe nói, dường như Miêu Lục Chỉ nghĩ đến điều gì đó, nhắm mắt tập trung suy nghĩ, ông ta chợt nhớ đến một điều, nghe cái tên này dường như rất quen thuộc, chẳng qua lâu quá, trong ký ức của ông ta đã rất mờ nhạt.
Theo như hồi tưởng của Miêu Lục Chỉ, những chuyện trước đây giống như một giọt nước giữa dòng sông, khi dần dần nhớ ra, đó lại là lúc sư phụ đang hấp hối, nằm trên giường bệnh nói những lời trăng trối với mình
- Tiểu lục tử, sư phụ sợ rằng khó có thể nhìn thấy ngày Đạo môn thống nhất rồi
Ngày hoàng hôn của hơn 60 năm về trước, sinh mệnh một thời của Giang Nhất Thủ trên giang hồ cũng đến đã đến hồi kết, Giang Nhất Thủ năm nào đơn độc xung phong đến Đông Quan, nay lại thoi thóp nằm trên giường bệnh, không còn thấy phong thái của năm đó nữa rồi.
- Sư phu, xin hãy yên tâm, học trò còn sống thì nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng này của người!
Miêu Lục Chỉ quỳ trước giường bệnh, lúc đó cũng đã hơn 20 tuổi rồi, sớm đã có tên tuổi ở trên đất Thượng Hải
Sau khi nghe tin về bệnh tình của Giang Nhất Thủ, vội vã trở về nhà, nhìn thấy sư phụ tiều tụy như vậy, không kìm nổi lòng mình quỳ sụp gối trước giường bệnh và khóc lớn
Miêu Lục Chỉ là người Đông Bắc, ban đầu là trẻ mồ côi lưu lạc trên đường, được Giang Nhất Thủ mang từ đông quan về Giang Nam, truyền dạy các tuyệt kĩ thần trộm, trong lòng y, Giang Nhất Thủ vừa là người thây vừa là người cha, tình cảm rất sâu đậm
- Người…. người không được…
Sau khi nghe thấy giọng Miêu Lục Chỉ, Giang Nhất Thủ cố hết sức vẫy vẫy tay, nói:
- Tiểu Lục Tử, ta biết con rất hiếu thuận, chẳng qua con có thiên bẩm về việc trộm cắp, không lâu sau, ngược lại con sẽ chẳng bằng tên nghịch đồ
Nói đến đây, lời nói của Giang Nhất Thủ bị trận ho dữ dội cắt ngang, tuy chưa nói hết, nhưng Miêu Lục Chỉ sớm đã biết ý nghĩ của sư phụ rồi
Đạo môn chỉ có một chiêu trộm cắp, còn có nhiều bang phái nhỏ lẻ, Miêu Lục Chỉ có thể xưng vương dựa vào kĩ thuật trộm cắp, nhưng muốn thu phục được bọn thổ phỉ tung hoành ở bạch sơn hắc thủy là điều không hề dễ dàng
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Giang Nhất Thủ, lòng Miêu Lục Chỉ đau như cắt, quỳ xuống, cốc thật mạnh vào đầu nói:
- Sư phụ, xin người yên tâm, đầu tiên con sẽ thống nhất Đạo môn Giang Nam, rồi dần dần sẽ mở rộng lên phía Bắc.
- Thôi khỏi, ý trời đã định như vậy rồi
Ho khan một trận, mặt Giang Nhất Thủ ửng đỏ, mở miệng nói:
- Sau khi đại loạn ắt có đại trị, khi chính quyền muốn đả kích các bang phái trên giang hồ, trừ khi trưởng môn xuất đầu lộ diện, nếu không thì bang phái sẽ như rắn mất đầu, hoặc có thể vì giang hồ mà lưu lại truyền thừa
- Sư phụ, chủ môn là gì?
Miêu Lục Chỉ đang quỳ gối dưới đất bỗng ngẩng đầu lên hỏi
- Người trên giang hồ đa phần là người trong Ngoại bát môn, ở cuối thời nhà Nguyên đầu thời nhà Minh, Chu Nguyên Chương chính là lập nghiệp từ giang hồ, về sau lại sát hại những người trong giang hồ, có một vị cao nhân không chịu khuất phục, liền gia nhập Ngoại bát môn, lưu lại truyền thừa, từ đó
Giang Nhất Thủ thở dài:
Chỉ là sau khi vị cao nhân đó qua đời, Ngoại bát môn giang hồ lại bị chia rẽ, ngoài lúc các triều thần nhà Thanh nhập quan từng tập hợp lại, tính đến trăm năm nữa cũng không nghe được tin tức gì của truyền nhân trưởng môn nữa…..
Trưởng môn có truyền lại, mỗi một cửa trong Ngoại bát môn trên giang hồ, cũng đều có truyền thừa của mình, kể cả Đạo môn mấy trăm năm qua luôn bị chia thành hai phe Nam - Bắc, nhưng truyền thừa cũng chưa từng đoạn tuyệt
Giang Nhất Thủ chính là truyền nhân chính tông của Đạo môn, cũng chỉ có trưởng môn và truyền nhân chính thống của một cửa mới có thể biết cổng chính ở đâu, trước khi lâm chung, Giang Nhất Thủ nói bí mật này với đồ đệ của mình
- Ông trời ơi, quả thật có người có thể thống nhất Ngoại bát môn chăng?
Sau khi nghe những lời của Giang Nhất Thủ, Miêu Lục Chỉ tỏ ra sợ hãi, y không phải là người mới ra nhập giang hồ, nhưng tự nhiên biết thế lực hùng mạnh của Ngoại bát môn giang hồ, dường như ở trong tất cả các ngành nghề, có sức ảnh hưởng lớn đến nỗi Lục Miêu Chỉ không thể tưởng tượng nổi
Nếu quả thật có người có thể thống nhất Ngoại bát môn, và còn có địa vị trên giang hồ, thì cũng tương đương với ngôi vị hoàng đế của triều Đường, cả đời được hưởng vinh hoa phú quý của nhân loại
- Sư phụ, truyền nhân chủ môn quả thật lợi hại như thế sao?
Miêu Lục Chỉ bàng hoàng đến mức đầu óc choáng váng, nếu như có thể tìm được cổng chính này, thì không chỉ chuyện thống nhất Đạo môn, mà việc thống nhất Ngoại bát môn là điều có thể xảy ra
- Vị cao nhân năm đó đã đem những tinh túy nhất của truyền thừa trong Ngoại bát môn lưu giữ trong chủ môn, người nói xem có lợi hại không?
Sắc mặt của Giang Nhất Thủ bỗng tối sầm:
- Nhưng chủ môn đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện trên giang hồ, nói không chừng sớm đã bị mất truyền thừa rồi, đây là việc bất hạnh cho Ngoại bát môn của ta!
- Không cam tâm, …. con không cam tâm! !
Nói đến đây, Giang Nhất Thủ bỗng thở gấp, muốn nói nhiều hơn nữa những việc năm đó, nhưng miệng lại nôn ra máu đen, hai mắt mở to trừng trừng, người đang ngồi bỗng nằm vật xuống giường.
- Sư phụ !
Miêu Lục Chỉ thốt lên một tiếng bi ai, khi đỡ sư phụ dậy y phát hiện ra Giang Nhất Thủ đã tắt thở rồi
- Cậu… chính là truyền nhân chủ môn?
Dựa vào những hồi tưởng xuất hiện mơ hồ, Miêu Lục Chỉ dần dần mở mắt, trên mặt lộ vẻ xao động, một giáp trôi qua, cuối cùng cũng bị ông nhìn thấy sư phụ - truyền nhân chủ môn năm nào
- Đúng, sư phụ tôi chính là chủ môn nhất mạch Ngoại bát môn
Tần Phong không phủ nhận, theo thời gian mọi chuyện đều đổi thay, dưới chính quyền hiện giờ, muốn thống nhất Ngoại bát môn, là chuyện không thể làm được, cho dù sư tổ Tam Phong có sống dậy e rằng cũng lực bất tòng tâm
Vì vậy truyền nhân chủ môn bây giờ, đã không tỏa sang như những tháng ngày trước đây nữa rồi, Tần Phong cũng không e dè những lời nói trực tiếp, vì hắn vẫn muốn biết nhiều chuyện hơn từ Miêu Lục Chỉ
- Những lời của sư phụ đều là thật ư….
Nhìn Tần Phong, con người gần đất xa trời của Miêu Lục Chỉ lại than thở:
- Tuổi tác ông đã như vậy, có thể luyện các tuyệt kỹ của vua trộm đến mức xuất quỷ nhập thần, nếu không phải là truyền nhân chủ môn thì ai có thể làm được đây?
Ban đầu giải thích những chuyện khó lý giải, sau con người đắc trí của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ đã nghĩ thông rồi, trong lòng không hề nghi ngờ những câu nói đối với sư phụ, xem ra những kỹ nghệ thất truyền của Ngoại bát môn, đích thực đều nằm ở chủ môn
- Ta cũng là có cơ duyên gặp nhau, mới bái sư phụ, đối với các chiêu của Ngoại bát môn, cũng chỉ đọc lướt qua một chút
Sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Tần Phong bỗng toát mồ hôi, hắn có thể nắm được những tuyệt kỹ thất truyền của Ngoại bát môn, yếu tố chính là do thiên phú, quan trọng hơn là Tần Phong đã đạt được truyền thừa ngọc cổ
Khi Tái Thị qua đời, Tần Phong lấy được truyền thừa Ngoại bát môn hoàn chỉnh từ ngọc cổ, từ đó về sau, ngày nào Tần Phong cũng khổ luyện nhưng không có cách nào thi triển những phương pháp được ghi chép. Nhưng đúng là tích tiểu thành đại, sự khổ luyện của hắn cũng có kết quá
Hơn nữa, độ mềm dẻo của thân thể Tần Phong và công pháp tập luyện cũng có chút tiến bộ, theo thời gian, những tri thức hắn có được đang dần hòa hợp với thân thể của hắn
Cho nên mới nói, Tần Phong có được thành công như ngày nay, là vì có bí kíp truyền thừa, đương nhiên, đây thôi thì chưa đủ để mọi người biết tới.
- Năm đó nếu như không phải máy bay của người Nhật làm loạn, có thể rất nhiều chuyện đều sẽ xảy ra thay đổi
Nghĩ đến việc tương ngộ nhiều năm trước giữa Miêu Lục Chỉ và Tái Thị, Miêu Lục Chỉ chỉ cảm thấy thế giới thật kì diệu, cơ hội gặp gỡ trong đời người cũng chỉ đến thế
- Môn chủ luôn là người bận rộn, cho nên rất hiếm lộ diện trên giang hồ
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất