Bảo Giám

Chương 226: Thu phục (Thượng)..

Chương 226: Thu phục (Thượng)..
- Tôi chết rồi, tôi chết rồi!
Trong lúc sợ hãi cực độ, tinh thần của Lỗ Ngũ dường như đã không còn bình thường, hai tay quơ lung tung, kêu to, ngay cả Hà Kim Long nâng gã dậy cũng bị cào rách mặt.
- Lão Ngũ, tỉnh lại đi, mẹ nó tỉnh lại cho tôi!
Hà Kim Long tát thật mạnh vào mặt Lỗ Ngũ, lập tức động phải miệng vết thương trên gò má gã, đau đến mức Lỗ Ngũ rùng mình thật mạnh, cả người cũng tỉnh ra vài phần.
- Tôi tôi chưa chết?
Đưa tay lau vết máu cản tầm nhìn, Lỗ Ngũ nhìn Hà Kim Long trước mặt, khóc nức nở nói: - Anh Long, chúng chúng ta không phải xuống âm tào địa phủ rồi đấy chứ?
- Vớ vẩn, mày đi một mình ấy!
Hà Kim Long bị Lỗ Ngũ chọc giận, lại tát cho một bạt tai nữa, lúc này Lỗ Ngũ đã hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Tần Phong cách đó không xa, trong mắt Lỗ Ngũ tràn ngập sợ hãi, thiếu chút nữa lại thét lên.
- Không sao rồi, đầu mày bị đạn xẹt qua, trên người không trúng đạn
Kiểm tra thương thế Lỗ Ngũ một chút, trong lòng Hà Kim Long cũng cảm thấy sợ hãi.
Ba phát súng liên tiếp của Tần Phong đều xẹt qua da đầu của Lỗ Ngũ, chỉ cần lệch một chút thôi, sợ rằng sọ của Lỗ Ngũ đã bị bắn thủng rồi.
Hơn nữa Tần Phong còn giảm thanh khi nổ súng, bắn trong tình trạng cách một cái gối, lúc ấy căn bản không thể nhắm, kỹ thuật bắn súng kiểu này Hà Kim Long chắc rằng cho dù có là ông nội năm đó tung hoành ở Bạch Thủy Hắc Sơn cũng không làm được.
- Cái miệng thối nhưng tội không đáng chết Tần Phong đi đến trước mặt Lỗ Ngũ, mở miệng nói: - Lần sau nếu như chưa đánh răng, miệng còn phun phân nữa, tôi sẽ cắt đứt cái lưỡi của ông
- Không Không dám, tôi tôi không dám nữa, trở trở về tôi sẽ đánh răng!
Nghe được giọng nói âm trầm của Tần Phong, Lỗ Ngũ nửa nằm trên đất nhịn không được ra sức kéo lê cả người về phía sau, thậm chí cũng không dám đối diện với ánh mắt của Tần Phong.
Lỗ Ngũ ở trong đám thủ hạ của Hà Kim Long cũng coi như là một tay đánh đấm số một, trước kia lúc giành địa bàn, một mình một người dám cầm mã tấu lao vào đám người đối địch, được gọi là Tam Lang liều mạng.
Thế nhưng một người như vậy lại bị Tần Phong dọa sợ tới mức tinh thần thất thường, có thể thấy trận đấu súng vừa rồi đã gây cho gã áp lực lớn đến thế nào. Lỗ Ngũ chẳng khác nào đã đi qua lằn ranh sinh tử.
"Chẳng lẽ người thừa kế của Quỷ Kiến Sầu đều hiếu sát như thế?"
Nhìn thấy hành động của Tần Phong, trong lòng Miêu Lục Chỉ cũng bị chấn động một cách kỳ lạ.
Năm đó Quỷ Kiến Sầu xuất đạo, giết toàn bộ giang hồ cũng không cất một lời nào, hiện tại Tần Phong cũng không nói lời nào đã nổ súng giết người, chẳng lẽ môn chủ một dòng ngay cả tính tình bạo ngược cũng được truyền lại?
Có điều Miêu Lục Chỉ cũng không biết thân thế của Tần Phong, Tần Phong từ nhỏ gia đình đã gặp biến cố, đối với người thân có một tình cảm khôn kể, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục cha mẹ.
Lúc nhỏ mang theo em gái lưu lạc, Tần Phong rất nhiều lần đánh nhau với người khác vì điều này, cho dù bị đánh cho mình đầy thương tích. Tần Phong cũng chưa từng lùi bước, đây là điều cấm kỵ trong lòng hắn mà bất cứ ai cũng không thể chọc vào.
- Lăn lộn trong giang hồ đừng có nhục mạ cha mẹ người khác, biết chưa? Tần Phong còn đang dạy dỗ Lỗ Ngũ, hắn sợ rằng nếu như gã này còn nói ra những lời vô lễ, bản thân thực sự sẽ xử lý gã.
- Biết biết rồi ạ!
Lỗ Ngũ sắp khóc đến nơi, vị sát thần này ngồi ngay trước mặt mình, Lỗ Ngũ cảm thấy bàng quang đau nhói. Nếu như còn không đi, chỉ sợ sẽ tiểu cả ra quần.
- Tần gia, Lục gia, chuyện lần này là người của Hà mỗ sai rồi, ngày mai Hà mỗ sẽ bày rượu bồi tội hai vị
Nhìn thấy sự lạnh lùng và bình tĩnh của Tần Phong khi nổ súng, Hà Kim Long biết, chuyện hôm nay y không cách nào đòi lại được, trừ phi y có thể xử lý được Tần Phong.
Nhưng với lực sát thương Tần Phong vừa thể hiện, Hà Kim Long căn bản không ăn chắc chút nào. Y cũng coi như một người biết nắm biết buông, lần này thực sự đã nhận thua.
Trong lúc nói, Hà Kim Long nâng Lỗ Ngũ dậy, liền chuẩn bị rời khỏi tứ hợp viện này, trong đầu y thậm chí còn có suy nghĩ rời khỏi thủ đô.
Chuyện ngày hôm nay đã khiến Hà Kim Long biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, không nói đến Tần Phong, ngay cả Miêu Lục Chỉ đi đứng trông có vẻ run run rẩy rẩy kia y cũng không đối phó được, thì còn nói gì đến chuyện gây dựng vùng trời của mình tại thủ đô chứ?
- Đợi đã, gã có thể đi, còn ông thì không được! Ngay sau khi Hà Kim Long nâng Lỗ Ngũ dậy, thân hình Tần Phong chợt thoắt một cái chắn trước mặt Hà Kim Long.
- Tần gia, cậu thế là có ý gì?
Ánh mắt Hà Kim Long lộ ra một tia giận dữ, nói: - Tiền bồi thường cho đám người Vu Hồng Hạc ngày mai lúc bày tiệc rượu tôi sẽ đích thân dâng lên, địa giới ở thủ đô tôi cũng có thể rời khỏi, Tần gia cậu còn gì bất mãn sao?
Dù nói thế nào, Hà Kim Long trong giang hồ Quan Đông cũng là người có chút thân phận, hiện tại y chịu nhận lỗi với Tần Phong nhỏ hơn mình gần 20 tuổi, thái độ này đã là hết sức nhún nhường rồi.
Tần Phong phất tay nói: - Chuyện Vu Hồng Hạc tôi không quan tâm, ông đuổi y ra khỏi thủ đô tôi cũng chẳng hỏi
- Ai, cậu Tần, với nguồn gốc sâu xa giữa chúng ta, Vu Hồng Hạc dù thế nào cũng được coi là sư điệt của cậu mà?
Tần Phong còn chưa nói xong đã bị Miêu Lục Chỉ ngắt lời, ông lão chống gậy đi tới, vẻ mặt bất mãn nói: - Tiểu bối xảy ra chuyện, cậu lại mặc kệ sao?
- Đó là chuyện giữa ông và người này, đâu có liên quan gì đến tôi?
Tần Phong liếc mắt coi thường, không để ý đến Miêu Lục Chỉ, tuy rằng hai bên có chút nguồn gốc sâu xa, nhưng Tần Phong hôm nay tìm đến là bởi vì Vu Hồng Hạc trộm ví của bạn hắn, không đánh cho tên đó một trận đã là tốt lắm rồi, sao còn có thể quan tâm việc người khác đến gây phiền phức cho gã?
- Hai hai vị, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Hà Kim Long ở một bên không hiểu, xem ra Tần Phong và Miêu Lục Chỉ cũng không phải người cùng phe, nếu như thực là vậy, vô duyên vô cớ trêu chọc Tần Phong, Lỗ Ngũ lần này chịu thiệt quá oan uổng.
- Hà gia, không có chuyện gì cả, yêu cầu ngài rời khỏi kinh thành, lão đây không dám, có điều đám Hồng Hạc cũng chỉ là kiếm cơm, ngài là người làm ăn lớn, không cần để bụng chuyện nhỏ như vậy làm gì.
Tính toán trong lòng Hà Kim Long, Miêu Lục Chỉ rất rõ, bọn họ muốn khống chế thầy trò ông, lại muốn mượn danh tiếng của mình để tập hợp kẻ trộm trong toàn thủ đô lại.
Đừng thấy nghề trộm cắp chẳng vinh quang gì mà nhầm, từ xưa đến nay nghề này chưa bao giờ bị đoạn tuyệt, tất nhiên có lý lẽ tồn tại của nó.
Những thứ khác không nói, giống như mấy người Hồng Hạc, tuy rằng thủ đoạn bình thường, nhưng nếu thả cho đi trộm, một ngày kiếm được hơn mấy trăm ngàn tuyệt đối không thành vấn đề.
Nếu như có thể khống chế toàn bộ kẻ trộm trong thủ đô, chỉ thoáng nghĩ liền thấy rõ đây là một nghề kiếm tiền nhanh đến thế nào.
Về phần nguy hiểm, ngành nào trong giang hồ mà không có nguy hiểm? So với việc cầm súng giết người phóng hỏa cướp ngân hàng, trộm cắp cho dù bị bắt cũng chỉ bị phán 3-5 năm, trong mắt loại người như Hà Kim Long, đây tuyệt đối là một ngành nghề lợi nhuận cao lại ít nguy hiểm.
Lúc trước đánh nhau với đám người ở địa bàn thủ đô, Hà Kim Long đã thanh lý một lượt đám trộm cắp ở phụ cận nhà ga, xem như đã đặt xong móng.
Có điều Hà Kim Long chẳng thể nào ngờ, những trận đánh nhau bằng súng ống y đều đã trải qua, thế nhưng lại trượt ngã trong cái tứ hợp viện nhỏ bé này, hơn nữa còn té ngã khiến cho y ngay cả dũng khí trở lại cũng không còn.
- Lục gia, ngài yên tâm, Hà Kim Long tôi nói lời giữ lời, cho dù tôi còn ở lại thủ đô, từ hôm nay trở đi, thấy người của ngài và Tần gia, Hà mỗ sẽ đi đường vòng!
Lời Hà Kim Long nói rất khí thế, y coi như đã sợ một già một trẻ trước mặt này rồi.
Đừng thấy ông lão run run rẩy rẩy một trận gió thổi bay mà nhầm, lúc ra tay lại hết sức vững vàng, Hà Kim Long tin chắc rằng lúc đoản kiếm đặt trên cổ mình, ông lão này thực sự đã có ý định giết người.
Tục ngữ nói ngang ngược sợ làm liều, làm liều sợ không muốn sống, kiểu người như Miêu Lục Chỉ ngay cả trại tạm giam cũng không muốn nhận, cho dù giết được ông ta, chỉ sợ bản thân cũng đã chết vô ích.
- Lão Miêu, hôm nay ông đang tính kế tôi phải không?
Trong lúc Miêu Lục Chỉ và Hà Kim Long nói chuyện, Tần Phong rốt cuộc đã hiểu ra một chút, vẻ mặt không vui nhìn về phía Miêu Lục Chỉ, nói: - Vị này vô duyên vô cớ tìm đến, chỉ sợ là do ông sắp xếp phải không?
Tần Phong lúc này đã nhìn ra, đám người Hà Kim Long đến đây có chút kỳ quái, tại sao đúng lúc mình và Miêu Lục Chỉ đang "tính sổ" với nhau thì Hà Kim Long lại tìm đến? Xem ra ông già này ngay từ đầu đã không có ý tốt.
- Làm gì có, tôi cũng không biết Hà gia hôm nay lại tìm đến mà.
Miêu Lục Chỉ ra vẻ vô tội, nhưng ý cười trong mắt đã cho Tần Phong khẳng định suy nghĩ của mình, hắn tức giận đá bay cây quải trượng của Miêu Lục Chỉ, thuận thế móc chân Miêu Lục Chỉ, khiến cho ông lão lảo đảo.
- Cậu Tần, cậu cũng đừng tức giận, nói thế nào cậu cũng là
Miêu Lục Chỉ đứng vững, liếc nhìn Hà Kim Long một cái, nói: - Cậu cũng là người kế thừa của dòng này, chúng ta cũng không tính là người ngoài, coi như giúp ông lão này một tay đi.
Đúng như Tần Phong nghĩ, Miêu Lục Chỉ biết đám người Hà Kim Long đang tìm mình, nhưng y một mực không lộ diện, cho đến hôm nay khi đồ đệ bị ăn hiếp, ông ta mới ra nước cờ này, dụ Tần Phong bước vào.
Có điều vừa mới chứng kiến sự tàn nhẫn của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ cũng không dám đắc tội Tần Phong, vừa nài nỉ vừa chắp tay, khiến Tần Phong có tức giận cũng không thể làm gì được.
"Mẹ nó, quả nhiên là cáo già, bắt ông đây làm tay sai cho lão!"
Sau khi thầm mắng Miêu Lục Chỉ một câu trong đầu, Tần Phong ngồi xuống bàn đá, nói với Hà Kim Long: - Tôi và ông Miêu không phải người cùng một phe, giữ ông lại là muốn nói một chuyện khác
Tần Phong dừng một chút, nói tiếp: - Ông bảo tên mồm thối kia ra ngoài trước, tìm một chỗ để bôi thuốc, đương nhiên, ông nếu như sợ thì cũng có thể ra ngoài, sau này chỉ cần coi như không quen biết tôi là được!
Nhìn thấy cách hành sự của Hà Kim Long, Tần Phong biết y hẳn là người trong giang hồ, hơn nữa cũng có chút nguồn gốc với Đạo môn, không khỏi nảy sinh chút suy tính trong lòng.
Cần phải biết, tuy Tần Phong là một môn chủ đơn độc, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu của Ngoại bát môn trên danh nghĩa, thủ hạ tặng không cho mình vẫn nên thử thu phục một chút phải không nào?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất