Bảo Giám

Chương 225: Nổ súng..

Chương 225: Nổ súng..
- Ông ông
Hà Kim Long tuy rằng là người luyện võ, công phu không tệ, nhưng đoản kiếm kề cổ, y lại không hề phản ứng gì, phần da trên cổ chỉ cảm thấy tê dại, nổi da gà.
- Ông cái gì mà ông?
Miêu Lục Chỉ lúc này sắc mặt hồng hào, sống lưng thẳng tắp, chẳng còn chút dáng vẻ của một ông già gần đất xa trời, tay phải khẽ nghiêng, mở miệng nói: - Đám người trẻ tuổi các anh không nên rượu mời không uống, thích uống rượu phạt
Tay phải khẽ động, trên cổ Hà Kim Long lập tức xuất hiện một vệt máu dài 3-4cm, chỉ cần Miêu Lục Chỉ thêm chút lực, có lẽ sẽ cắt đứt cổ họng y.
- Long gia
- Anh Long
- Ông già chết tiệt, mau thả đại ca ra!
Tình huống bất ngờ không kịp trở tay này khiến Tần Phong hơi bớt để ý đến bên này, bởi vì ánh mắt của mọi người đều tập trung đến chỗ Hà Kim Long, 5-6 người theo y vào lại vươn tay mò mẫm trong ngực.
Có điều dưới tình hình súng ống bị nhà nước quản chế nghiêm khắc, ngoại trừ Lỗ Ngũ lúc đầu có một khẩu thì thứ những người khác móc ra chỉ là rìu, mã tấu độ uy hiếp chẳng ghê gớm lắm.
- Hà gia, tôi đem tim mình hướng minh nguyệt, nào ngờ minh nguyệt ném xuống mương
Miêu Lục Chỉ thở dài, nói: - Tôi già rồi, rất dễ giật mình, nếu như tay tôi run lên, nói không chừng sẽ khiến Hà gia bị thương, ngài xem có nên bảo các anh em đi ra ngoài chờ một chút không?
Miêu Lục Chỉ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hà Kim Long nghe mà hết hồn.
Từ lúc người trẻ tuổi đó ra tay độc ác đâm xuyên qua hai gò má Lỗ Ngũ, đến khi Miêu Lục Chỉ đặt đoản kiếm lên cổ mình, Hà Kim Long đã ý thức được, hôm nay dường như bọn họ đã đá phải bức tường sắt rồi.
- Lục gia, ngài đã chiếm được thượng phong, những gì ngài nói ra tất nhiên tôi sẽ làm theo.
Hà Kim Long cũng là người lăn lộn bên hai rìa sinh tử, cho dù trong lòng sợ hãi, trên mặt cũng không được lộ ra chút gì, ngẩng đầu nói với đám thủ hạ của mình: - Tất cả lùi ra ngoài, dẫn cả mấy người bọn họ ra ngoài nữa.
Khi nói, Hà Kim Long ra hiệu bằng mắt với thủ hạ, người nọ lập tức hiểu ra, túm lấy Vu Hồng Hạc, kéo bọn họ ra khỏi tứ hợp viện.
- Hà gia, đều là người kiếm miếng ăn trên giang hồ, sao lại phải đấu đá nhau như thế?
Thấy mọi người lui ra ngoài, Miêu Lục Chỉ lật cổ tay, đoản kiếm dời khỏi cổ Hà Kim Long, vững vàng cắm vào trong quải trượng, nếu nhìn từ bên ngoài, bất cứ ai cũng không nhìn ra manh mối.
- Lục gia, ngài không sợ tôi lấy súng ra sao?
Thấy hành động của Miêu Lục Chỉ, mắt Hà Kim Long lóe sáng, từ khi y xuất đạo đến nay, tuy rằng đã trải qua không ít chuyện chém giết, nhưng vẫn chưa bao giờ bị người khác khống chế.
- Hà gia, đao thương không có mắt, ông già này đành thu lại giúp ngài thôi. Miêu Lục Chỉ lắc lắc đầu, trên tay trái xuất hiện một khẩu súng, ngón cái nhấn một cái trên báng súng, đạn đã rơi cả xuống đất.
Thấy vậy, Hà Kim Long không khỏi sờ ngực, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nói: - Lục gia, quả nhiên gừng càng già càng cay, tôi chịu thua rồi.
Ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Miêu Lục Chỉ, Hà Kim Long cao giọng nói: - Vị bằng hữu kia thả anh em của tôi ra đi, Hà Kim Long tôi cam đoan, sau này sẽ không đến gây phiền toái cho Lục gia nữa!
- Ông không gây phiền toái cho Miêu gia nữa thì liên quan gì đến tôi?
Tần Phong vung tay phải, Lỗ Ngũ nặng nề ngã ra đất, thiếu dưỡng khí quá mức khiến gã quên mất đau đớn trên má, quay cuồng trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng thở dốc "Ô ô" như dã thú.
- Tục ngữ nói họa từ miệng mà ra, miệng người anh em này của ông quá thối, lần sau còn dám xỉ nhục cha mẹ người khác thì cẩn thận tôi rút lưỡi gã!
Tần Phong miệng nói, chân phải vừa gảy vừa đá, gảy thân thể Lỗ Ngũ từ trên đất lên, sau đó lại nặng nề đá lên mặt gã.
Góc độ Tần Phong đá rất khéo, cùng lúc đá bay chiếc đũa đó đi, dồn sức đá vào cằm Lỗ Ngũ, một tiếng "răng rắc" truyền ra, thân thể Lỗ Ngũ trượt trên mặt đất vài mét, dừng lại dưới chân Hà Kim Long.
- Anh bạn, giết người chẳng qua đầu chạm đất, cậu cậu đừng hiếp người quá đáng!
Thấy Lỗ Ngũ miệng đầy máu, nôn ra cả răng, khóe mắt Hà Kim Long giần giật, y thế nào cũng không ngờ, ngay cả khi mình mở miệng chịu thua rồi, người trẻ tuổi này vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy.
- Ông tưởng là tôi không dám giết gã à?
Tần Phong đứng sau Miêu Lục Chỉ đột nhiên cử động, hắn vốn đứng ở chỗ khuất bóng trong sân, vừa đi ra, luồng sát khí mãnh liệt trên người khiến nhiệt độ của tứ hợp viện cuối mùa thu dường như càng thấp hơn.
- Cậu cậu rốt cuộc là ai?
Hà Kim Long có thể cảm nhận được, khí thế trên người tên này đã thay đổi một trời một vực, hơi thở nguy hiểm toát ra từ trên người Tần Phong khiến Hà Kim Long không dám hoài nghi lời của hắn.
- Tôi là ai cũng không quan trọng
Tần Phong không trả lời Hà Kim Long, lắc đầu nói: - Chỉ là hai người chúng tôi đang uống rượu dùng bữa, từ đầu đến cuối là các người đến gây phiền toái đấy chứ?
- Là Hà mỗ có mắt như mù, mạo phạm hai vị.
Thấy Tần Phong ngay cả tên cũng không muốn nói, Hà Kim Long tái mặt, bất kể thế nào, y cũng là một người có tiếng ở Quan Đông, hiện tại lại bị một người trẻ tuổi coi thường.
- Chuyện hôm nay đến đây thôi, hôm khác Hà mỗ sẽ đích thân đến cửa bồi tội!
Hà Kim Long chắp tay, xoay người nâng Lỗ Ngũ vừa mới thở lại bình thường dậy, chuẩn bị rời khỏi tứ hợp viện này.
- Hà gia, tô tô phải giát nó!
Lỗ Ngũ miệng bị hở, nói tôi thành tô, nói giết thành giát, cũng coi như hung hãn, sau khi đứng dậy liền vói vào ngực, gã đã tức giận lên chẳng còn quan tâm gì nữa, chỉ một lòng muốn giết Tần Phong.
Có điều sau khi vói vào dưới nách, Lỗ Ngũ liền ngây ra, mò mẫn lung tung trong ngực một lúc mà vẫn không tìm thấy súng, ngơ ngác ngẩng đầu, lại phát hiện ra một khẩu súng cách đó 4-5m đang chĩa vào mình.
- Muốn giết tôi?
Sắc mặt Tần Phong lạnh lẽo, ánh mắt bắn ra hàn quang, lạnh lùng nói: - Tôi chưa bao giờ thích giữ lại kẻ thù cho mình, ông đã muốn giết tôi, chẳng bằng ông chết trước đi!
- Tần Phong, không được!
- Anh bạn, có chuyện gì từ từ nói!
Ngữ khí Tần Phong nói chuyện khiến Miêu Lục Chỉ và Hà Kim Long giật nảy mình, bọn họ đều không nghi ngờ việc Tần Phong sẽ bóp cò súng ngay sau đó.
Hà Kim Long ngăn cản Tần Phong là vì lo cho cái mạng của Lỗ Ngũ, còn Miêu Lục Chỉ lo Tần Phong sẽ rước phải đại họa.
Cần phải biết, đây chính là thủ đô, trọng địa của một nước, hơn nữa còn ở nơi giao giữa trong và ngoài thành phố, cũng được coi như trung tâm thành phố rồi, chẳng may tiếng súng vang lên, chỉ sợ Tần Phong sẽ phải bỏ mạng.
- Chết một lần đi rồi hãy quay lại nói chuyện với tôi!
Tần Phong căn bản không để tâm đến Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ, chân phải nhảy về sau một cái, tay trái nắm lấy cái gối phơi ở trên ghế băng trước cửa, chặn trước họng súng, ngón trỏ tay phải đã bóp cò.
- Pằng pằng pằng
Mấy tiếng súng nặng nề vang lên, người bên ngoài nghe thấy không khác tiếng pháo nổ là bao, hơn nữa lúc này chạng vạng tối, tiếng người bên ngoài ồn ào, động tĩnh gây ra không lớn lắm.
Người bên ngoài không nghe thấy, nhưng người trong nhà lại nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Phong một hơi bắn hết đạn trong súng, viên nào viên nấy đều bắn thẳng vào Lỗ Ngũ.
- A! !!
Khi tiếng súng vang lên, Lỗ Ngũ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, gã rốt cuộc đã biết sợ hãi là gì, nghe tiếng súng vang lên liên tiếp, tinh thần Lỗ Ngũ rốt cuộc sụp đổ, hai chân mềm nhũn, ngã ra trên đất, cả người run rẩy.
- Cậu cậu giết y?
Nhìn Lỗ Ngũ cả mặt đều là máu, Hà Kim Long quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn về phía Tần Phong.
Hà Kim Long lần này đến là muốn tìm Miêu Lục Chỉ, không có mâu thuẫn gì lớn với Tần Phong, chẳng qua là một chút cãi vã nho nhỏ, Tần Phong không ngờ lại dám nổ súng giết người.
Dựa vào uy danh của tổ tông mình ở Quan Đông, Hà Kim Long từ nhỏ đã ngang ngược kiêu ngạo hơn người, cũng đã từng giết hai mạng người, nhưng dù có cho y mượn gan, y cũng không dám phạm tội giết người trong khu trọng địa ở thủ đô.
- Gã muốn giết tôi, tại sao tôi không thể giết gã? Tần Phong tiện tay ném súng xuống, lạnh lùng nói: - Kẻ giết người rồi sẽ bị người giết, làm côn đồ nên nghĩ đến kết cục như vậy từ đầu.
- Y y chỉ hù dọa cậu, y không dám nổ súng đâu.
Hà Kim Long không còn biết nói gì nữa, Lỗ Ngũ mặc dù rất lỗ mãng, nhưng những chuyện thế này gã vẫn rất có chừng mực, cho dù gã có móc súng ra, dưới sự khống chế của mình cũng sẽ không đời nào nổ súng.
Ngay khi Hà Kim Long không biết có nên giải thích với Tần Phong hay không, Miêu Lục Chỉ ở một bên bỗng nhiên nói sâu xa: - Tần Phong, dù sao cũng đã phạm tội rồi, hay là giải quyết luôn cả y đi?
Lúc này trong lòng Miêu Lục Chỉ vô cùng hối hận, dựa vào thủ đoạn của ông, kỳ thực cũng có thể giải quyết được chuyện này, ông hối hận, lẽ ra không nên kéo Tần Phong vào chuyện này.
Có điều Miêu Lục Chỉ cũng là người không tầm thường, khi ông ta xuất đạo, thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người, khi mười mấy tuổi, ông đã dùng dao cắt yết hầu của kẻ địch, mạng người dưới tay ông thậm chí còn nhiều hơn so với Tần Phong.
Hiện tại Miêu Lục Chỉ đã sắp là người xuống mồ rồi, cũng không muốn giải quyết Hà Kim Long, cùng lắm thì tìm một vùng quê mai danh ẩn tích sống nốt mấy năm cuối cùng của đời người.
- Mọi mọi người đều là người trên giang hồ, cần cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ!
Hà Kim Long từ đầu đến giờ vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, rốt cuộc cũng cảm nhận được sợ hãi là gì, hành động vừa rồi của Tần Phong đã khiến hai chân y nhũn ra, lời Miêu Lục Chỉ nói lại khiến y sợ đến mức thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.
"Đất thủ đô quả thật thâm sâu khó dò!"
Chẳng biết tại sao, giờ phút này trong đầu Hà Kim Long lại nảy ra lời này, sát thần một già một trẻ trước mặt người này ác hơn người kia, ác đến mức ngay cả kẻ lăn lộn trên giang hồ lâu năm coi mạng người như cỏ rác như Hà Kim Long cũng cảm thấy run sợ trong lòng.
Hà Kim Long biết, giết một người với giết hai người thực sự không khác nhau nhiều lắm, nếu y là đối phương, cũng sẽ giải quyết mình, tránh sau này bị người ta báo thù.
- Chết rồi tôi chết rồi, tôi chết rồi!
Ngay khi Miêu Lục Chỉ nắm lấy chuôi kiếm trong quải trượng, Lỗ Ngũ vốn nằm trên mặt đất như người chết, thân thể bỗng nhiên run rẩy, trong miếng phát ra những tiếng kêu la mơ hồ.
- Lão Ngũ, mày mày chưa chết?
Hà Kim Long tự nhủ khó thoát khỏi cái chết, sau khi nghe thấy tiếng Lỗ Ngũ, thực giống như âm thanh từ trên trời, vội vàng ngồi xổm xuống dìu Lỗ Ngũ lên.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất