Bảo Giám

Chương 228: Thu phục (Hạ)..

Chương 228: Thu phục (Hạ)..
Tuy rằng đám thủ hạ của Vu Hồng Hạc đều là trộm cắp, nhưng bọn chúng đồng thời cũng là đồ tử đồ tôn của Miêu Lục Chỉ.
Từ lúc nhỏ, những người này được truyền thụ quy củ của Đạo môn cũ, nếu như không phải lần này bị đám người từ Quan Đông đến bức bách quá đáng, bọn chúng cũng không dám hung hăng ngang ngược đi trộm cắp ở Phan Gia Viên.
Trong đội trộm đạo của Vu Hồng Hạc, tiền tài hàng ngày mỗi người kiếm được đều phải nộp lên trên không sót một đồng, sau đó Vu Hồng Hạc dựa vào công trạng mỗi người làm được mà phát thưởng.
Quy định này vô cùng nghiêm khắc, mấy năm nay cũng từng xảy ra chuyện ăn bớt bỏ túi riêng, sau khi bị phát hiện, tất cả đều bị Vu Hồng Hạc cắt một ngón tay, đuổi ra khỏi đội trộm đạo của gã.
Cho nên hiện tại chỉ giữ lại đám người Tam Nhi, đều là những đệ tử chấp hành mệnh lệnh, không ăn bớt, Miêu Lục Chỉ tin rằng, chỉ cần lập ra quy củ, bọn nó nhất định sẽ không dám tranh thủ phá khóa mà lấy trộm tiền tài trong nhà của khách hàng.
- Tần gia, cách này của cậu rất hay, kỹ thuật của đám nhóc này cũng không tồi, có điều, chuyện này có thể thực hiện được hay không?
Sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng Miêu Lục Chỉ vẫn cảm thấy có chút không thực tế, dù sao để một đám trộm cắp đi phá khóa cho người ta, đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao?
Hơn nữa Miêu Lục Chỉ còn một băn khoăn, cho dù bọn họ có treo bảng hiệu, chỉ sợ cũng không ai dám tìm đến dịch vụ của bọn họ. Những người đánh mất hoặc không mang chìa khóa thà phá cửa đổi khóa cũng không muốn để người khác vào trộm nhà mình.
- Lão Miêu, chuyện này ông không hiểu rồi, sở dĩ muốn người không có tiền án làm chuyện này là vì chúng ta cần phải mở một công ty phá khóa chính quy, hơn nữa còn phải đến Cục Công an lập hồ sơ
Tần Phong cười cười, nói: - Có chứng minh của Cục Công an rồi ông còn sợ dân chúng không tin chúng ta sao?
- Phải mở công ty sao? Còn phải đến Cục Công an làm hồ sơ nữa?
Nghe Tần Phong nói, cái miệng đã rụng hết phân nửa số răng của Miêu Lục Chỉ há càng to hơn.
Miêu Lục Chỉ qua lại cả đời với cảnh sát, có điều một bên là lính một bên là trộm. Năm đó khi ông lão Miêu Lục Chỉ ngủ trên tấm phản cứng trong nhà tù, có nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại có ngày hợp tác cùng cảnh sát.
- Điều đó là đương nhiên, đồ vật trong nhà những người được phá khóa nếu như bị trộm, người bị hiềm nghi đầu tiên chính là công ty phá khóa rồi.
Tần Phong sâu xa nhìn Miêu Lục Chỉ, nói: - Cho nên nói, tố chất của nhân viên nghiệp vụ của chúng ta là vô cùng quan trọng. Người nào không nghe lời, không sửa được thói hư tật xấu thì phải kiên quyết loại bỏ!
- Tôi hiểu rồi, Tần gia, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ làm tốt.
Miêu Lục Chỉ là người hết sức khôn khéo, căn bản không cần Tần Phong nhắc nhở, ông ta đã hiểu rõ các mấu chốt trong đó, chỉ cần công ty phá khóa này xảy ra chuyện trộm cắp một lần, sợ là lập tức sẽ bị Bộ công an xử lý gọn.
- Có điều Tần gia à, chuyện này có thể thực hiện được thật sao? Nghĩ đến việc đám đồ tử đồ tôn của một kẻ trộm lâu năm như ông sắp hợp tác với cảnh sát, trong lòng Miêu Lục Chỉ luôn có cảm giác không thực tế.
- Vấn đề không quá lớn đâu.
Tần Phong gật đầu, nói: - Lão Miêu, nhân viên bên ông ông tự chỉnh đốn, còn về giấy phép kinh doanh tự tôi sẽ xử lý, có lẽ nhiều nhất là một tháng, nhanh nhất là mười lăm ngày là có thể xong rồi.
Đúng rồi, lão Miêu. Thành lập công ty cần một số tiền lớn để đặt cọc ở Cục Công an, xem như tiền bảo đảm, tiền này ông lo được không?
Tần Phong đưa ra ý kiến này với Miêu Lục Chỉ không phải là bắn tên không đích. Cái cụm từ công ty phá khóa này là một lần nói chuyện phiếm với Hồ Bảo Quốc vô tình nghe thấy.
Lúc ấy Hồ Bảo Quốc mới nhậm chức Cục trưởng Cục cảnh sát Tân Thiên, nhất định phải làm một số thành tích phục vụ nhân dân, phá khóa giá rẻ chính là một trong những hạng mục đó.
Lúc ấy hạng mục này được đề ra đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của dân chúng thành phố, bởi vì dạo này công việc căng thẳng, rất nhiều người đi ra ngoài quên mang chìa khóa, mỗi lần tìm người phá khóa tốn mấy chục tệ, rất nhiều người không thể gánh nổi.
Có điều giấy phép cho công ty phá khóa cực kỳ khó làm, cần phải đặt cọc một số tiền lớn, hơn nữa lại cần dân bản xứ bảo đảm, trải qua một loạt xét duyệt mới có thể phê chuẩn, nếu không chẳng may mời phải một đám trộm cắp thì không phải là giá rẻ cho dân nữa mà là tai họa rồi.
Nghe thấy Tần Phong nói phải tốn tiền, Miêu Lục Chỉ chớp chớp mắt, hỏi: - Cần bao nhiêu tiền? Ở chỗ Vu Hồng Hạc hẳn còn chút tiền tích cóp.
- Ít nhất không dưới một trăm ngàn.
Ở Tân Thiên tiền đặt cọc là năm mươi ngàn, có điều nơi này là thủ đô, Tần Phong tính toán số tiền này hẳn phải cao hơn một chút.
- Một trăm ngàn thì một trăm ngàn, có thể để đám nhóc sau này sống không cần thấp tha thấp thỏm, số tiền này cũng đáng!
Miêu Lục Chỉ suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý, ông từng cho đệ tử mấy lá vàng, nếu đem bán đi cũng phải được hơn một trăm ngàn.
- Được, lão Miêu, chuyện này quyết định thế nhé, chốc nữa tôi sẽ đi hỏi thủ tục thế nào.
Tần Phong nói rồi đứng dậy, việc này mặc dù có chút khó khăn, nhưng coi như tốt đẹp, ít nhất đã giải quyết được chuyện trộm cắp tràn ngập Phan Gia Viên, về sau việc làm ăn buôn bán của mình cũng sẽ thuận lợi phải không nào?
- Tần gia, tôi tiễn cậu.
Thu hoạch hôm nay của Miêu Lục Chỉ còn lớn hơn của Tần Phong nhiều, có điều ông cũng là người thông minh, sớm suy nghĩ thấu đáo, sau này trong công ty đó nhất định phải có phần của Tần Phong, hơn nữa cũng không thể thấp.
Hai người vừa mới đứng lên, cánh cổng tứ hợp viện đóng chặt bỗng nhiên bị đẩy ra, Hà Kim Long trên cổ còn một vết máu khô đi từ bên ngoài vào.
- Ủa? Hà gia, sao ngài lại đến đây?
Miêu Lục Chỉ nhìn Hà Kim Long, sắc mặt có chút không kiên nhẫn, ông đã chuẩn bị dẫn theo đồ tử đồ tôn rửa tay gác kiếm, phục vụ cho nhân dân rồi, tất nhiên không muốn giao thiệp với đám người giang hồ như Hà Kim Long.
Hơn nữa đám người Hà Kim Long động tí là rút dao rút súng, thực sự có chút nguy hiểm, xã hội hiện tại cũng không phải như thời trước giải phóng nữa, lúc Miêu Lục Chỉ bị nhốt tại nhà tù không biết đã gặp bao nhiêu phạm nhân bị xử bắn vì liên quan đến súng ống.
- Lục gia, vị Tần gia này đã cho mời, Hà mỗ không dám không đến!
Hà Kim Long chắp tay với Miêu Lục Chỉ, nhìn về phía Tần Phong, nói: - Tần gia, vừa rồi đưa huynh đệ đi xem thương thế một chút liền quay trở lại lĩnh tội, chuyện ngày hôm nay, tội lỗi đều là do Hà mỗ gánh hết.
Lúc Hà Kim Long khoảng 10 tuổi đã đi theo ông nội học võ thuật và quy củ giang hồ, hơn 20 tuổi liền lăn lộn trong xã hội, trải qua sóng to gió lớn cũng coi như mở mang kiến thức không ít, nhưng tình huống hôm nay đã khiến lòng y dao động.
Đối với người trẻ tuổi ra tay tàn nhẫn như Tần Phong, Hà Kim Long cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Lần này y trở lại là sợ Tần Phong sau này tính sổ, bức ép toàn bộ bọn họ rời khỏi thủ đô.
Cần phải biết, để lập địa bàn ở nhà ga, phía Hà Kim Long đã bị thương không ít người, cuối cùng ngay cả súng cũng dùng rồi. Hiện giờ rời khỏi y thực sự có chút không cam lòng.
- Lão Hà, tôi tìm ông đến không phải vì chuyện này.
Thấy Hà Kim Long trở lại, ánh mắt Tần Phong thoáng ý cười, lấy một tờ giấy từ trong hộp ra, nói: - Lão Hà, nhìn xem, người này ông quen chứ?
Kể cũng khéo, Tần Phong khi xem xét những thứ Miêu Lục Chỉ đưa cho mình, vô ý thấy được cái tên Hà Thiên Bá ở Quan Đông, nhớ đến Hà Kim Long vừa ra ngoài, trong lòng Tần Phong chợt hiểu ra.
- Hà Thiên Bá?
Nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo và dấu tay ở bên cạnh, hai mắt Hà Kim Long trợn tròn lên, ngẩng đầu nhìn Tần Phong, nói: - Tần gia, cậu sao cậu lại có thư viết tay của ông nội tôi?
Hà Kim Long từ nhỏ đã lớn lên cùng ông nội, tất nhiên nhận ra chữ viết của ông nội.
Không chỉ thế, Hà Kim Long còn biết ông nội trước kia cũng không biết viết thư, thậm chí cũng không tên là Hà Thiên Bá, cái tên này là một người anh em kết nghĩa đặt cho ông, hơn nữa còn dạy ông viết như thế nào.
Tần Phong không trả lời câu hỏi của Hà Kim Long, mà nói: - Lão Hà, ông nếu biết Đạo môn, hẳn cũng biết Giang Nhất Thủ phải không?
- Giang Nhất Thủ? Hà Kim Long buột miệng nói: - Đó đó là anh em kết nghĩa của ông nội tôi. Tôi đương nhiên là biết.
- Lão Miêu, mấy ông mới đúng là lũ lụt ập vào miếu long vương, người một nhà mà không nhận ra nhau. Sau khi nghe Hà Kim Long nói, Tần Phong ha ha cười phá lên.
Tần Phong và Miêu Lục Chỉ chính là quan hệ giữa nhánh chính Ngoại bát môn và các chi nhánh, có cấp bậc trên dưới, không giống như Hà Kim Long, đều là dòng Đạo môn, hơn nữa trưởng bối của hai người lại là anh em kết nghĩa.
- Tần gia, đúng đúng là chuyện vậy thật.
Trên mặt Miêu Lục Chỉ lộ ra nụ cười khổ, nếu như ông ra mặt sớm một chút, giải quyết chuyện địa bàn với Hà Kim Long, có thể đã sớm nói rõ được mọi chuyện rồi, cũng không cần gây ra một trận náo loạn như hôm nay.
- Hai hai vị, đây rốt cuộc là chuyện gì? Hà Kim Long tuy rằng nghe ra một ít manh mối, nhưng y vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, mới vừa rồi còn đánh nhau suýt chết, hiện giờ sao đã trở thành người một nhà rồi?
Miêu Lục Chỉ cũng không úp mở nữa, trực tiếp mở miệng nói: - Kim Long à, ông nội của cậu và Giang Nhất Thủ là anh em kết nghĩa, ta là đồ đệ của Giang Nhất Thủ, ngươi nói xem giữa chúng ta có quan hệ gì?
- Điều điều này là thật sao? Vậy vậy ngài chẳng phải là sư thúc của tôi sao?
Hà Kim Long suy nghĩ cũng rất nhanh, có điều trên mặt vẫn có chút không tin, bởi vì y từng nghe ông nội nói, đại ca Giang Nhất Thủ hình như không có để lại đệ tử nào.
- Đây là bức thư năm đó khi sư phụ đi đến Quan Đông, ông nội cậu đích thân viết phải không?
Nhìn thấy thần sắc của Hà Kim Long, Miêu Lục Chỉ nói: - Ông nội của cậu từng nói, dòng Hà Hồ Tử Hắc Long Sơn của Quan Đông thuộc về dưới trướng của Đạo môn, điều này cũng không sai phải không?
- Đúng đúng vậy, năm đó khi ông nội kết bái cùng Giang Nhất Thủ đã từng nói những lời này.
Sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Hà Kim Long trong lòng đã tin bảy tám phần, cho dù tờ giấy này là Miêu Lục Chỉ trộm được cũng không thể biết được những lời ông nội nói năm đó.
- Sư thúc ở trên, xin nhận một lạy của Kim Long!
Nếu như không còn nghi ngờ, vậy thì cứ theo quy củ của giang hồ, Hà Kim Long mặc kệ nền đá cứng, hai chân khuỵu xuống quỳ rạp trên mặt đất, cung kính dập đầu ba cái trước mặt Miêu Lục Chỉ.
- Lục thúc, vị Tần gia này là?
Lúc này tiếng Lục gia trong miệng Hà Kim Long đã đổi thành Lục thúc, sau khi dập đầu ba cái, Hà Kim Long nhìn về phía Tần Phong, y còn nhớ rõ khi Miêu Lục Chỉ nói chuyện với Tần Phong, dường như vai vế còn thấp hơn đối phương.
Miêu Lục Chỉ lắc đầu nói: - Thân phận của Tần gia tôn quý hơn ta, có điều ngươi không thuộc trướng của Tần gia, trước không cần dập đầu.
Xét về vai vế, Miêu Lục Chỉ và Tần Phong kỳ thực là ngang bằng, nhưng Tần Phong là đệ tử truyền thừa của dòng chính Ngoại bát môn, phàm là người trong Ngoại bát môn đều thấp hơn hắn một cái đầu.
Hành động quỳ một chân vừa rồi của Miêu Lục Chỉ đã thừa nhận Tần Phong là Môn chủ của Ngoại bát môn rồi.
Đương nhiên, nếu như không đồng ý thừa nhận thân phận của Tần Phong thì tất nhiên không cần cung kính với hắ
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất