Bảo Giám

Chương 233 - 1: Nhờ người làm việc..

Chương 233 - 1: Nhờ người làm việc..
- Tần Phong? Sao cậu ta lại ở gần đó?
Cầm bản báo cáo đó lên, nhìn cái tên phía trên, Mạnh Lâm đứng lên đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt của Tần Phong.
Thời gian trước, trong buổi lễ khánh thành Câu lạc bộ Đồ cổ Vi Hoa, ấn tượng Tần Phong để lại cho mọi người vô cùng sâu sắc, là một thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời, cực kỳ phù hợp với thân phận sinh viên Đại học Bắc Kinh của hắn.
Nhưng sau đó Tần Phong đã dùng kỹ thuật đàn piano khiến tất cả mọi người kinh ngạc, nếu như nói hắn là học trò của một nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới sợ là chẳng có ai nghi ngờ.
Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ để nói hết tài hoa của Tần Phong, trong phần giám định đồ cổ sau đó, Tần Phong càng khiến những chuyên gia giám định đứng đầu cả nước được mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa chiếc gương đồng trong câu chuyện cổ “Gương vỡ lại lành” mà Tần Phong đã phát hiện cũng khiến danh tiếng của Câu lạc bộ Vi Hoa lan truyền, bản thân Tần Phong cũng được Vi Hoa mời làm chuyên gia giám định đồ cổ của Câu lạc bộ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ấn tượng của khách quý tham dự ngày đó đối với Tần Phong đều là một thanh niên tài hoa hơn người, không ít người muốn qua lại thân thiết với hắn…
Nhưng những người đó hoàn toàn không biết quá khứ của Tần Phong, chỉ có Mạnh Lâm biết rõ, những gì Tần Phong thể hiện gần như chỉ là một phần của tảng băng trôi, thứ ẩn giấu sau sự tài hoa đó còn có quá khứ từng ngồi tù.
Mặc dù ở nhà giam hoặc trong hệ thống công an rất nhiều người đều luôn miệng nói “thay đổi hoàn toàn, làm lại từ đầu”, nhưng tận sâu đáy lòng những người trong ngành vẫn có một sự đề phòng và không tín nhiệm đối với các phần tử phạm tội.
Đây cũng là nguyên nhân đầu thập niên 80, rất nhiều người mãn hạn tù được phóng thích đều bị xã hội coi thường, thậm chí nhiều người mãn hạn tù còn bị tước đoạt quyền lợi làm việc, bởi vậy dẫn đến việc hình thành nên hai loại người.
Một là loại người cam chịu, tiếp tục lún sâu vào con đường phạm tội, kết quả cuối cùng chính là lại ngồi tù thậm chí bị xử cực hình.
Còn một loại người, vừa không muốn trở lại nhà tù nhưng lại cần tiếp tục sinh tồn trong xã hội này, thế nên bọn họ mặc kệ người khác xem thường, thành lập nên kinh tế hộ cá thể mà hồi ấy mọi người vẫn xem thường.
Xã hội mở cửa, chuyển đổi sang kinh tế thị trường, những người này trở thành nhóm người giàu lên đầu tiên từ khi cải cách mở cửa, cũng chính là doanh nhân thành đạt mà hiện giờ mọi người vẫn nói.
Từ hai loại người trên có thể thấy, những người đã từng ngồi tù kỳ thực có một sức bật không thể khinh thường.
Sức bật kiểu này dùng trong những thủ đoạn đường ngang ngõ tắt sẽ tạo nên mối nguy hại lớn cho xã hội, nhưng cũng có thể tạo dựng sự nghiệp có thành tựu nổi bật, cho nên bây giờ đã có người gọi xã hội, bộ đội và nhà tù là ba trường đại học.
Xét bản chất, Mạnh Lâm thuộc loại người hay bàn luận thời thế. Anh ta vẫn tin tưởng rằng tâm tính người ra khỏi nhà tù khác với người bình thường, hoặc có thể nói những người này luôn cảm thấy xã hội nợ bọn họ.
Nhất là người như Tần Phong, giống như người bị ngồi tù oan uổng vài năm, Mạnh Lâm càng cảm thấy hắn như một tòa núi lửa, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
“Không được, phải tiếp xúc với Tần Phong một chút, nếu như thực sự là hắn làm ác thì sẽ vô cùng nguy hại cho xã hội.”
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Mạnh Lâm liền quyết định. Tự học thành tài trong tù, sau khi ra tù còn có thể thi vào Đại học Bắc Kinh danh tiếng đủ thấy chỉ số IQ của Tần Phong hơn người.
Mà người có chỉ số IQ cao thế này nếu như phạm tội sẽ là ác mộng của tất cả cảnh sát, những lời lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt gì đó đều là nhằm vào một số kẻ trộm ngu xuẩn mà thôi.
Phần tử phạm tội có chỉ số IQ cao thực sự sẽ để bạn biết rõ ràng hắn phạm tội nhưng không có chứng cứ để bắt hắn.
Trái ngược với Mạnh Lâm suốt đêm không ngủ, vì Tân Nam không ở ký túc xá nên Tần Phong thoải mái ngủ trọn một giấc. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy luyện công xong, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nhiên.
Vừa đi vào ký túc xá của Tần Phong vừa ngáp, Lý Nhiên oán giận nói:
- Thằng kia, không biết hôm nay là cuối tuần sao?
- Anh Nhiên, hai mắt anh đỏ thẫm, hai má trắng bệch, hẳn là phóng túng quá độ rồi.
Tần Phong nhìn chằm chằm mặt Lý Nhiên một lát, lắc đầu, nói tiếp:
- Anh nếu như không kiềm chế một chút, qua 30 tuổi có lẽ phải thay thận đấy.
Tần Phong tuy rằng chẳng thể gọi là thánh thủ Đông y gì, nhưng còn giỏi hơn rất nhiều “thầy thuốc Đông y” treo đầu dê bán thịt chó, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân thể Lý Nhiên có vấn đề, người mới 25-26 tuổi mà thận hư đã đến mức độ này.
- Ai, thật hay đùa thế? Này… này, nhóc đừng dọa anh chứ.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lý Nhiên đang ngái ngủ lập tức tỉnh người, kéo tay Tần Phong, nói:
- Anh một không rượu chè, hai không cờ bạc hút thuốc, chỉ có chút sở thích đó thôi, cũng không thể tước mất của anh thế chứ?
Đại học Bắc Kinh nhiều trí thức, mà trí thức hay chơi bời trăng gió, Lý Nhiên cũng không biết học ai cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt, hại không biết bao nhiêu giáo viên và học trò trong trường.
Nhưng Lý Nhiên tự xưng là phong lưu mà không hạ lưu, đúng là chưa từng nghe nói anh ta cưỡng ép cô gái nào, chỉ là thay bạn gái như thay áo, thận còn tốt mới là lạ.
Gần đây Lý Nhiên vừa quen được một ngôi sao điện ảnh, cô gái đó tuổi tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất biết nũng nịu, cả ngày quấn quýt lấy Lý Nhiên ngày đêm triền miên, cho nên mới khiến cho khuôn mặt Lý Nhiên tiều tụy như hút ma túy.
Tần Phong bũi môi, nói:
- Anh Nhiên, chuyện phòng the anh phải tiết chế, anh cứ một đêm bảy lần như tối qua, em thấy chưa đến ba mươi anh sẽ không lên được.
- Một… hai… ba…
Lý Nhiên xòe bàn tay ra đếm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Tần Phong, làm sao chú biết tối qua anh làm bảy lần? Mẹ kiếp, cô nàng đó đúng là dâm đãng…
- Được rồi, anh Nhiên, em chỉ nói đến thế thôi, có nghe hay không là chuyện của anh.
Tần Phong bó tay với cái mặt dày của Lý Nhiên, người thế này còn quy củ chán so với đám con cháu thế gia khác.
- Nghe chứ, lời của anh em nói sao anh lại không nghe chứ?
Lý Nhiên cười hì hì ghé lại gần, nói tiếp:
- Tần Phong, chú có thể nhìn ra thân thể của anh không ổn, chắc là… có biện pháp chữa trị chứ? Chú nhẫn tâm thấy anh sau này nhìn thấy đàn bà chỉ có thể chảy nước miếng ròng ròng mà không làm gì được hay sao?
- Vậy thì liên quan gì đến em?
Tần Phong nghe vậy liếc mắt xem thường, nói tiếp:
- Giờ anh lấy dao cắt phéng cái đó đi, đảm bảo sau này chẳng có gì phải phiền não nữa.
- Mẹ kiếp, đời người chỉ có chút thú vui đó mà thôi, nhịn mãi khó chịu lắm.
Lý Nhiên dựng thẳng ngón giữa về phía Tần Phong, híp mắt lại, nói:
- Tần Phong, hôm nay chú tìm anh có việc gì? Cũng đừng trách ông anh này không trượng nghĩa, điều trị giúp anh, chuyện gì anh cũng có thể hứa với chú.
Xuất thân hào môn thế gia, Lý Nhiên nào có phải người đơn giản. Cho dù Tần Phong chưa mở miệng, nhưng anh ta vẫn nghe ra điều gì đó từ trong cú điện thoại vừa rồi, quen biết Tần Phong thời gian dài như vậy mà chưa từng thấy thằng nhóc này gọi điện thoại cho mình lần nào.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất