Bảo Giám

Chương 232: Thả người..

Chương 232: Thả người..
Trong chiếc xe ô tô đỗ cách con hẻm hơn trăm mét, Lý Thiên Viễn lo lắng nhìn Tạ Hiên, hỏi: - Hiên Tử, anh Phong có khi nào gặp chuyện không may rồi không?
Thấy hung quang trong mắt Lý Thiên Viễn, Tạ Hiên hoảng sợ, vội vàng nói: - Anh Phong có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh Viễn Tử, đám người đó đều là cảnh sát, anh đừng làm bừa.
Từ nửa tiếng trước, khi mấy chiếc xe cảnh sát chạy đến, Tạ Hiên đã nhanh trí lái xe ra khỏi con hẻm, khi gã thấy cảnh sát bắt đầu bắt người, lập tức gọi điện thoại cho Tần Phong.
Nói không lo lắng là nói dối, nhưng Tạ Hiên vẫn phải ổn định Lý Thiên Viễn, ông tướng này tính tình nóng nảy, nếu như thực sự bất chấp mà lao ra, sợ là chuyện sẽ càng rắc rối.
- Mẹ kiếp, đang yên đang lành đàm phán làm gì không biết? Đánh mấy tên kia một trận rồi bỏ đi là xong.
Lý Thiên Viễn như con thú bị cầm tù, không ngừng bẻ đốt ngón tay, trong xe liền vang lên tiếng "răng rắc."
Đang lúc Lý Thiên Viễn không kiên nhẫn được nữa, "rầm" một tiếng, cửa xe bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Phong lặng yên không một tiếng động vọt lên hàng ghế sau.
- Anh Phong, anh không sao chứ? Nhìn thấy Tần Phong, Lý Thiên Viễn vui mừng quá đỗi, vươn tay định sờ sờ Tần Phong.
- Học đâu ra tật xấu này thế? Tần Phong đẩy Lý Thiên Viễn ra, nói với Tạ Hiên ngồi ở ghế lái chính: - Hiên Tử, lái xe về trường học đi.
- Vâng!
Tạ Hiên vâng một tiếng khởi động xe, đắc ý nói với Lý Thiên Viễn: - Anh Viễn Tử, em đã nói anh Phong không sao mà? Đám cảnh sát đó làm gì được anh Phong chứ?
- Được rồi. Chú ý lái xe đi. Tần Phong liếc nhìn Lý Thiên Viễn, nói:
- Viễn Tử, trong thời gian này tôi không đến, quán game đó thế nào rồi?
- Anh Phong, chẳng có gì thú vị cả, ban đầu còn vui, nhưng sau này việc thu tiền mở máy hàng ngày hai cô em kia lo hết rồi, căn bản không cần đến em.
Lý Thiên Viễn lắc đầu, mấy ngày khai trương gã rất hưng phấn, nửa đêm còn lấy giẻ lau máy.
Thế nhưng thời gian sau, cảm giác mới mẻ mất đi, Lý Thiên Viễn cũng cảm thấy nhàm chán, mấy ngày nay sáng sớm và tối mịt gã đi thu tiền ở phòng trò chơi, thời gian còn lại đều luyện công ở nhà.
Tần Phong suy nghĩ một chút, nói: - Đợi mấy ngày nữa, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy người bạn, đều là người luyện võ. Từ nay về sau cậu cứ đi cùng bọn họ.
Công ty phá khóa đã có lão hồ ly Miêu Lục Chỉ bày mưu tính kế phía sau, Tần Phong không cần bận tâm, nhưng đám người Hà Kim Long thì Tần Phong có chút không yên tâm, bảo Lý Thiên Viễn qua đó cũng là có ý muốn trông chừng bọn họ.
- Người luyện võ? Anh Phong, công phu bọn họ thế nào?
Sau khi nghe Tần Phong nói, hai mắt Lý Thiên Viễn sáng lên, từ nhỏ gã đã ham thích đánh nhau, nhưng từ khi quen biết Tần Phong buộc phải từ bỏ sở thích này.
- Công phu của lão Hà mạnh hơn cậu một chút, nhưng cũng vừa phải, còn những người khác thì đều không phải đối thủ của cậu.
Điều này Tần Phong nói là thật. Hà Kim Long từ lúc 5-6 tuổi đã theo ông nội học công phu, thân thể luyện ngoại công rất rắn chắc, Lý Thiên Viễn mặc dù có chút thiên phú nhưng so với Hà Kim Long vẫn hơi kém.
- Mạnh hơn em mới tốt chứ, yếu thì có gì hay? Lý Thiên Viễn cũng chẳng để ý nhiều, nhếch miệng cười.
- Viễn Tử, qua đó phải chú ý hai việc.
Sắc mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc, rút hai khẩu súng ở sau lưng ra, nói tiếp: - Thứ nhất, không cho phép bọn họ chơi súng, nếu như phát hiện phải báo cho tôi biết ngay!
- Cái đệch, anh Phong, anh kiếm được đâu ra mấy thứ này?
Sau khi nhìn thấy hai khẩu súng lục, Lý Thiên Viễn trợn tròn hai mắt, ngay cả Tạ Hiên cũng quay đầu ngó về hàng ghế sau.
- Đừng dính đến thứ này, không tốt đâu.
Tần Phong gọi Tạ Hiên: - Hiên Tử, lái vào lề. Sau khi chiếc xe lái vào gần con sông hộ thành, Tần Phong đẩy cửa kính xe ra, dùng sức ném hai khẩu súng lục ra ngoài.
Khẩu súng vẽ ra hai đường cong trong bóng đêm rồi rơi vào lòng sông, sau khi nổi lên một ít bọt nước thì không thấy tăm hơi gì nữa.
- Ai, anh Phong, anh sao anh lại ném đi?
Hành động của Tần Phong khiến Lý Thiên Viễn không hiểu nổi, tuy rằng gã cũng là người luyện võ nhưng vẫn rất si mê súng ống, vì dù công phu có cao đến mấy cũng không lợi hại bằng có súng trong tay.
- Lời tôi vừa nói cậu không nghe thấy sao? Tần Phong quay ra nhìn Lý Thiên Viễn, giọng nói tuy không lớn nhưng có chút lạnh lùng.
Lý Thiên Viễn hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người, nói: - Nghe nghe thấy rồi, anh Phong, không cho bọn họ chơi súng!
- Không chỉ riêng bọn họ, còn cả cậu, một ngày còn đi theo tôi thì không được phép dính đến súng ống, hiểu chưa? Lúc Tần Phong nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng Tạ Hiên vừa quay lại.
Lời Tần Phong nói khiến Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đồng thời rùng mình, cùng đồng thanh nói: - Vâng! Anh Phong, chúng em nghe lời anh!
- Viễn Tử, còn điều thứ hai.
Nhìn thấy hai người trở nên nghiêm túc, Tần Phong mới lên tiếng: - Cậu có thể luận võ với bọn họ, nhưng không được ra tay với dân thường, nếu như tôi biết được, tôi sẽ phế võ công của cậu!
Những lời này Tần Phong nói là muốn tốt cho Lý Thiên Viễn, bởi vì hiện tại gã vẫn chưa thể khống chế được công phu của mình, nếu ra tay với người thường rất dễ xảy ra tai nạn chết người, nếu thực sự như vậy, Tần Phong cũng không thể bảo vệ được gã.
Trước kia ân oán trong giang hồ cũng nảy sinh như thế, một số người học công phu vẫn chưa thành thạo lại thường thích ra tay luận võ với người khác.
Nhưng những người này đánh thắng lại không ngừng tay được, đánh chết người, đánh thua người khác cũng thế, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết, vì thế thù hận liền nảy sinh, sau đó còn gọi người giúp đỡ, thù hận cũng càng lúc càng sâu.
- Anh Phong, em biết rồi, nhất định sẽ không động thủ với người thường. Lần này Lý Thiên Viễn cũng không dám hỏi Tần Phong nguyên nhân, ngoan ngoãn đồng ý.
- Được rồi, lúc về nghỉ ngơi cho tốt, đừng gây chuyện, đợi chuyện bên này xử lý xong, tôi sẽ đi tìm cậu.
Tần Phong vừa nói vừa móc 7-8 vỏ đạn từ trong túi ra, hắn làm việc có thể nói là rất kín kẽ, khi rời đi cũng đã nhặt toàn bộ vỏ đạn sau khi nổ súng giấu trong người.
Sau khi dặn dò xong hai việc, Tần Phong liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, đối với Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ hắn cũng không lo lắng lắm. Dù sao đều là người đã lăn lộn lâu trên giang hồ, cảnh sát không tìm thấy chứng cứ thì không có cách nào bắt giữ bọn họ.
Nhưng chuyện thành lập công ty phá khóa và công ty phá dỡ khiến Tần Phong có chút đau đầu, hắn đang nghĩ có nên tìm Tề Công để ông ta giới thiệu mấy người có thể xử lý chuyện này hay không?
- Không được thì đi tìm lão gia, đệ tử của ông ta khắp thiên hạ, chút chuyện này hẳn có thể làm được.
Dọc đường mải suy nghĩ chuyện của mình, xe đã chạy đến cổng trường, sau khi từ biệt Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, Tần Phong trở về ký túc xá tắm một cái rồi lăn ra ngủ.
-------------------------------
Trong khi Tần Phong ngủ ngon lành thì trụ sở đội cảnh sát hình sự thành phố đèn đuốc sáng trưng, bọn họ suốt đêm thẩm vấn những người bị nghi ngờ dính líu đến súng ống vừa bắt được, đã phải làm việc suốt 4-5 giờ liền.
Có điều khuôn mặt của đám cảnh sát ra ra vào vào chẳng nhẹ nhõm chút nào. Bởi vì thẩm vấn liên tiếp 7-8 người vẫn chưa có được manh mối gì, những người này dường như đã thống nhất với nhau, chỉ nói là mình từ Quan Đông đến thủ đô buôn bán.
Thông qua điều tra, cảnh sát phát hiện, những người này trước kia đúng là có làm ăn buôn bán ở Quan Đông. Mặc dù nghi ngờ lũng đoạn thị trường nhưng không để lại bất cứ hồ sơ nào, cực kỳ sạch sẽ.
Còn về một đám người khác bị bắt lại là những người đã từng ngồi tù, nhất là kẻ cầm đầu tên Vu Hồng Hạc. Càng quen thuộc với đồn cảnh sát hơn, nhưng cảnh sát cũng không kiếm ra được đầu mối gì có ích.
- Trưởng phòng Mạnh, chúng ta có khi nào bắt nhầm người rồi không?
Trong văn phòng của Cục công an thành phố, một người hơn 40 tuổi nói chuyện với một người thanh niên rõ ràng trẻ hơn ông ta nhiều, thái độ hết sức kính cẩn.
- Không thể sai được, tôi có cảm giác rằng vụ án đấu súng ở nhà ga là do bọn chúng làm.
Thức trắng suốt mấy đêm, sắc mặt Mạnh Lâm có chút tiều tụy, day day trán, Mạnh Lâm nói: - Lão Vu, vẫn nên nhanh chóng thành lập hệ thống theo dõi toàn thành phố, đặc biệt là trong một số địa điểm quan trọng
Mạnh Lâm từng du học nước ngoài, anh ta nhận thấy một số quốc gia phát triển đã áp dụng rộng rãi ứng dụng giám sát, rất nhiều vụ trọng án phát hiện ra manh mối cũng nhờ việc giám sát.
Nhưng phương diện này trong nước vẫn khá yếu, ngoại trừ một số vị trí các ban ngành quan trọng trong Đảng, Quốc hội và Quân đội, những nơi như nhà ga vẫn chưa thể lắp đặt.
- Trưởng phòng Mạnh, nhưng chúng ta không có chứng cứ.
Người cảnh sát mà Mạnh Lâm gọi là lão Vu liếc nhìn Mạnh Lâm, nói tiếp: - Bên phía Quan Đông có người chuyển lời, nói rằng những người này nếu không có vấn đề gì thì thả đi, bên chúng ta nên trả lời lại thế nào?
Người chuyển lời bên Quan Đông cũng chính là một nhân vật có thực quyền trong Bộ Công an, thậm chí nghe nói sẽ kế nhiệm ghế Bộ trưởng nhiệm kỳ tới, cho nên lời của ông ta cũng khiến lão Vu cảm thấy áp lực rất lớn.
- Không thể thả Mạnh Lâm ngẩng đầu lên, nói tiếp: - Lão Vu, ở trên người bọn chúng và trong tứ hợp viện đều không tìm thấy súng ống sao?
- Trưởng phòng Mạnh, tứ hợp viện đó đã bị lật tung lên rồi
Lão Vu nghe vậy cười khổ, nói tiếp: - Chúng tôi đã dùng dụng cụ dò bom tiên tiến nhất, ngoại trừ hai con dao làm bếp thì không tìm được gì.
- Trưởng phòng Mạnh, tôi thấy vẫn nên thả bọn họ ra trước đi.
Lão Vu nhìn Mạnh Lâm, cẩn thận nói: - Những người này đều có hộ khẩu ở Quan Đông, hòa thượng chạy thì miếu vẫn còn đó, đợi đến khi bọn họ lại gây chuyện nữa thì chúng ta cũng có thể tóm gọn cả lưới.
- Được rồi, thả người
Mạnh Lâm thở dài, nói tiếp: - Ghi lại nơi ở của bọn họ, bảo bọn họ trong vòng một tháng không được rời Bắc Kinh, khi nào gọi là phải có mặt!
Nếu vụ án này không ai chú ý, Mạnh Lâm có thể dùng chút thủ đoạn giam đám người Hà Kim Long lại.
Thế nhưng bên Quan Đông chuyển lời đến, anh ta cũng không tiện làm thế nữa, phải biết rằng, cho dù quan chức ở thủ đô địa vị cao hơn, nhưng bị người nắm được điểm yếu vẫn sẽ ảnh hưởng đến đường thăng quan tiến chức của anh.
- Đúng rồi, lão Vu, chờ một chút. Mạnh Lâm gọi lại lão Vu đi ra ngoài thả người, nói: - Sau khi thả người, đem tất cả báo cáo về vụ án hôm nay đến cho tôi.
- Tôi biết rồi, Trưởng phòng Mạnh, tôi bảo Tiểu Trương mang đến ngay!
Lão Vũ đáp, ra ngoài tiện tay đóng cửa lại, nhưng lại lắc đầu, vị Trưởng phòng Mạnh này vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm xử lý vụ án lớn không đủ, lần này bắt giữ đã quá vội vàng, hấp tấp.
"Lạ thật, chỗ ở của bọn họ cũng đã lục soát, đều không thấy súng, chuyện này là thế nào?"
Đến tận ngày hôm sau khi ánh nắng chiếu vào văn phòng, đầu Mạnh Lâm vẫn chôn sau chiếc bàn công tác rộng lớn, xem từng câu từng chữ tất cả báo cáo của lần hành động tối qua.
"Hử? Tần Phong, sinh viên Đại học Bắc Kinh, từ Cảnh Sơn đi qua hiện trường bắt giữ?"
Bỗng nhiên, số liệu ít ỏi trên báo cáo khiến Mạnh Lâm mở to mắt, mông như gắn tên lửa, cả người bật dậy khỏi ghế.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất