Chương 123: Đại ma vương Vương Thủ Triết (1)
Nhưng nếu Vương Thủ Triết đã phát hiện ra được lương tài mỹ ngọc như thế, tất nhiên không thể lãng phí được. Đối phó với đám đệ tử non nớt của Triệu thị và Lưu thị, chẳng qua là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, để Vương Mai luyện tay mà thôi.
Xong chuyện này, chỉ cần vây quanh hạch tâm Vương Mai, chế tạo ra cơ cấu bí mật thuộc về Vương Thủ Triết hắn, một tổ chức tình báo hoàn thiện.
Nhưng nói chuyện này còn quá sớm, còn phải xem lần biểu hiện này của nàng.
Tạm thời để đó.
Sau đó, mấy người gia tướng Vương Dũng đến đây, sau khi dặn dò lần lượt nhận lệnh, làm chuyện bọn họ nên làm.
Vương Thủ Triết cũng nhàn rỗi một lúc.
Hắn thân là chủ của một gia tộc, đương nhiên không có khả năng, cũng không cần đích thân làm việc. Nếu như việc gì cũng đích thân làm hết, sẽ chỉ hủy hoại đi năng lực làm việc của bọn họ, cũng sẽ khiến thời gian, tinh lực của bản thân hắn không đủ dùng.
Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Gia chủ có trong đó không? Ta là thị nữ Vương Tiểu Ngọc của tiểu thư Lạc Y."
"Vào đi." Vương Thủ Triết nói.
Từ cửa đại sảnh, một thị nữ mới mười tám mười chín tuổi bước vào. Dáng vẻ của nàng khá đẹp, mạnh hơn nhiều so với Vương Mai. Nhưng so sánh lực hấp dẫn sau khi Vương Mai thi triển tà thuật thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Không thể không thừa nhận thuật hóa trang - một trong ba đại tà thuật thật sự rất đáng sợ.
Vương Tiểu Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn Vương Thủ Triết, thu lễ nói: "Tiểu Ngọc bái kiến gia chủ, tiểu thư Lạc Y nói đã nhiều ngày không gặp được gia chủ nên cử tiểu Ngọc tới hỏi gia chủ, liệu có thời gian cùng dùng bữa không?"
Vương Lạc Y.
Đó là tỷ tỷ ruột của Vương Thủ Triết, trong trí nhớ của hắn, tỷ đệ hai người vì mất mẹ từ nhỏ nên nương tựa vào nhau, tình cảm vô cùng sâu sắc.
Ngay sau đó, một cỗ hồi ức hiện lên trong tâm trí, gật đầu nói: "Ngươi quay về báo với tỷ tỷ, sau khi chuẩn bị xong ta sẽ qua."
Vương Tiểu Ngọc nhận lệnh cáo lui.
Vương Thủ Triết dưới sự hầu hạ của Vương Quý cũng rửa mặt, chỉnh lại áo mũ, soi cả người trong gương. Ừm, dáng vẻ dường như rất anh vũ bất phàm, phấn chấn mạnh mẽ mà không đánh mất nội liễm, phong độ cực kỳ tốt.
Nếu trên Trái Đất hắn cũng có khí chất như thế này, đoán chừng Vương Thủ Triết chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể kiếm cơm.
Vương Thủ Triết cầm một ít Linh trà, khoáng sản quý mang về từ Bách Đảo vệ, còn có mấy viên trân châu vàng đầy ắp linh khí. Mang theo quà do Vương Quý chuẩn bị, lúc này khoan thai bước đi.
Ban đầu, Trụ Hiên lão tổ vì cân nhắc lâu dài, chủ trạch quy hoạch xây dựng rất lớn. Khuê phòng mà tỷ tỷ Vương Lạc Y ở khá tĩnh mịch, qua đó phải mất hơn một khắc.
Trong chủ trạch gia này, loại cây cối nào cũng nhiều, khắp nơi đều dày rợp màu xanh. Nhất là một số loại cổ thụ trồng lúc trước, đến nay đã hơn trăm tuổi, lớn thành đại thụ cao rợp trời, tán cây không ngừng che phủ, ban ngày đi lại không những không phơi nắng mà ngược lại còn vô cùng mát mẻ.
Thể hiện rõ ràng đạo lý tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả.
Chủ trạch càng gần hướng sơn mạch càng u tĩnh, nơi đây hầu hết đều là nơi ở của các khuê nữ tiểu bối trong nhà, ngoại trừ tuổi quá nhỏ còn ở cùng bố mẹ, còn lại đều sẽ ở riêng.
Ngoại ra bên ngoài viện còn xây dựng mấy ao nhỏ, hòn non bộ, vườn hoa, hành hiên nghỉ mát, phong cảnh khá tao nhã.
Vương Thủ Triết đang bước đi thong dong, hưởng thụ vẻ thanh tĩnh hiếm có này.
Bỗng dưng, phía trước truyền tới một tràng huyên náo.
"Vương Thủ Liêm, nếu như ngươi đánh thua ta sẽ cho ngươi đẹp mặt." Một giọng nói tiểu nữ hài có chút bá khí vang lên.
"Ngũ ca ca cố lên, ta ủng hộ ngươi, thua Lục ca ca thì cũng quá mất mặt." Một giọng nữ hài quen thuộc khác, đúng rồi, là giọng của Vương Lạc Tĩnh.
Cùng lúc đó, truyền đến tiếng quyền cước giao kích bốp bốp bốp, khí kình va chạm.
Lão ngũ lão lục luận bàn khắp nơi?
Nam đinh Bình An Vương thị chữ lót Thủ, từ người lớn nhất Vương Thủ Tín đến người nhỏ nhất Vương Thủ Nghiệp, tổng cộng có bảy người. Vương Thủ Triết chẳng qua xếp thứ tư mà thôi, phía sau còn có ba đệ đệ.
Hai người đang luận bàn kia là ngũ đệ Vương Thủ Dũng, lục đệ Vương Thủ Liêm.
Thế gia chính là như thế, thế gia niên đại càng lâu đời, cách biệt tuổi tác trong vai vế sẽ càng lớn.
Vương Thủ Triết mỉm cười, hắn không tới góp vui, mấy người bọn họ khỏi phải câu nệ.
Lúc muốn âm thầm lánh đi, lại chợt nghe thấy giọng nói của đại nha đầu Vương Ly Từ: "Vương Thủ Dũng, Vương Thủ Liêm, các ngươi không ăn cơm sao? Người nào cũng chân yếu tay mềm, có giống nam nhân không?"
"Đại nha đầu, ngươi đừng có ở bên cạnh phá đám." Vương Thủ Dũng nói, "Ngươi ngon thì lên đi."
"Đúng đó đúng đó, đại nha đầu ngươi phải gọi bọn ta là thúc!" Vương Thủ Liêm vừa đánh vừa \ phụ họa, "Vai vế của bọn ta lớn hơn ngươi."
"y, vai vế lớn thì có tác dụng gì. Cá khô của bản tiểu thư rõ đã chia cho các ngươi ăn rồi, nửa chút sức lực cũng không có." Vương Ly Từ thở dài một hơi, "y, các ngươi cứ thế này, sao đánh thắng được đại ma vương Tứ thúc chứ?"
Tứ thúc...
Đại ma vương?
Vương Thủ Triết tỏ vẻ ngạc nhiên sờ mũi, từ khi nào hắn có thêm cái biệt hiệu này?