Chương 126: "Lạc Thu Lão Tổ" (1)
Tất cả các đệ đệ muội muội ở hiện trường đều sững sờ.
Đặc biệt là Vương Ly Từ, nàng chớp chớp mắt, cảm thán không thôi, còn có thể làm được thao tác này sao?
Cái nháy mắt trước còn ổn, cái nháy mắt tiếp theo đã bắt đầu động thủ rồi?
Tuy nhiên, Vương Thủ Triết cũng rất khâm phục tư duy của Lạc Tĩnh, người bình thường rất khó có thể nghĩ ra sau khi âm mưu vừa bị vạch trần, sẽ lựa chọn động thủ vào lúc này. Khi càng nhiều người không nghĩ ra thì càng có cơ hội thành công.
Đáng tiếc, suy cho cùng thì nàng đã đánh giá thấp Vương Thủ Triết.
"Lạc Tĩnh à, Tứ ca dạy muội một bài học hay." Vương Thủ Triết cười nói: "Lần sau khi đánh lén, muội nên chú ý điều khiển nhịp thở ổn định và đừng căng thẳng. Biểu hiện vừa rồi của muội không có vấn đề gì cả, chỉ là hơi thở gấp gáp, tim đập dồn dập, thủ pháp ném con rết đã thô hơn một chút. Nhưng ở góc độ nhận thức và tư duy chiến thuật thì vẫn khá tốt và đáng khen."
Thế giới huyền huyễn này rất nguy hiểm, thường thì một trận chiến sẽ chia thành sinh tử, thậm chí có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của một gia tộc. Vương Thủ Triết không muốn chiến đấu xảy ra, nếu một khi chiến đấu xảy ra thì không có cách nào tránh khỏi, hắn hy vọng người sống sót là người của mình.
"Tiểu Hồng!" Vương Lạc Tĩnh lại đột nhiên bật khóc: "Hu hu, Tứ ca quá xấu xa, khó khăn lắm muội mới bắt được tiểu Hồng."
Ách…
Hình như đánh hơi nặng tay, Lạc Tĩnh thuần phục một con rết độc cũng không dễ dàng gì.
Khi Vương Thủ Triết muốn trấn an nàng vài câu, cánh tay phải đột ngột bị đau, cảm giác ngứa ran dọc theo cánh tay và lan tỏa khắp cơ thể. Trong lòng hắn bỗng nhiên kêu "lộp bộp", trúng kế rồi! Thuận theo tay chấn động, một con nhện đầy màu sắc có kích thước bằng ngón tay cái bay ra.
"Lạc Tĩnh! Muội..." Vương Thủ Triết hít một ngụm khí lạnh, hắn không ngờ tới con rết đầu đỏ nguyên bản chỉ dùng để thu hút sự chú ý của hắn.
"Tứ ca ca, Tĩnh nhi cũng dạy cho huynh một bài học hay." Sau khi Vương Lạc Tĩnh nhảy lùi lại cách Vương Thủ Triết hai bước mới cười nói: "Đầu tiên, đừng đánh giá thấp bất kỳ Linh Trùng sư nào, chiến thuật của họ sẽ rất kỳ lạ và bất ngờ. Thứ gọi là trùng độc cũng không phải càng lớn càng độc, nghe nói có một số trùng độc mắt thường không thấy được."
"Thứ hai, đừng coi thường bất kỳ tiểu nữ hài nào, vẻ ngoài vô hại và ngây thơ chỉ là lớp vỏ bảo vệ tốt nhất mà thôi. Sau này, Tứ ca đi ra ngoài thì nhất định phải cẩn thận với mọi người, đặc biệt là tiểu cô nương trông có vẻ ngoan ngoãn."
Những lời này làm cho mặt của Vương Thủ Triết đỏ bừng, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tứ ca của muội đã học được, sau này nhất định sẽ chú ý. Này, loại nhện này của muội là loại gì vậy? Độc tính khá cao... đưa thuốc giải độc cho Tứ ca của muội trước đi."
Trong lòng cảm khái, lúc trước hắn nghe Lạc Đồng và Thủ Nặc nói không nên xem thường nha đầu Lạc Tĩnh này, nha đầu này rất cổ linh tinh quái. Lúc đầu không mấy quan tâm, nhưng bây giờ đã thực sự nếm trải nó.
Chậc chậc, nha đầu này khi lớn lên chắc chắn không phải là một người hiền lành. Không, hiện tại đã không phải là một người hiền lành rồi.
"Thuốc giải độc? Đó là cái gì?" Vương Lạc Tĩnh bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Vẻ mặt của Vương Thủ Triết ngưng trệ, suýt nữa phun ra một ngụm lão huyết. Vương Lạc Tĩnh, muội đang đùa ta phải không? Trùng độc không có thuốc giải, muội cứ mang chúng theo bên mình như thế này à?
Không sợ bị nó cắn sao?
Điều quan trọng nhất là lại dám thả nó ra cắn ca ca của muội...
"Lạc Thu, Ngũ ca ca, Lục ca ca, đại nha đầu, các ngươi còn ngây ra đó làm cái gì, mau động thủ! Đừng cho Tứ ca thời gian dùng Huyền Khí ép chất độc ra ngoài." Giọng nói thanh thúy của Vương Lạc Tĩnh hét lên: "Nếu không thì cứ ngoan ngoãn ngâm mình ở trong tộc học một năm đi."
Tất nhiên nàng biết rằng mức độ độc tố này hoàn toàn không có khả năng làm gì được Tứ ca ca.
"Đại ma vương Tứ ca, nhận lấy một quyền của ta." Lục muội muội Vương Lạc Thu phản ứng lại, nàng mới 11 tuổi, nhưng ánh mắt lúc này đã sáng ngời, bước qua một bước, quyền pháp cơ bản của Vương thị hướng về phía Vương Thủ Triết, bày ra tư thế rất ra dáng, luyện còn tốt hơn nhiều nam nhân.
Với thân pháp và quyền pháp cơ bản không tầm thường như vậy, Vương Thủ Triết thấy vậy thì không những không kinh sợ mà ngược lại còn vui mừng, Ngũ muội Vương Lạc Tĩnh không đơn giản, cuối cùng ngay cả hắn cũng bị trúng chiêu.
Mà Lục muội muội Vương Lạc Thu này cũng không đơn giản, kỹ thuật chiến đấu điêu luyện như vậy. Hoàn toàn khác với những nữ hài tử khác, khi tu luyện họ chỉ chú ý đến việc nâng cao cảnh giới tu vi, không chú ý nhiều đến thân pháp, kỹ năng chiến đấu, kiếm thuật và thậm chí cả cung mã đều không chú trọng.
Hắn đã thực sự đánh giá thấp Vương Lạc Thu.
Cùng lúc đó, Vương Thủ Dũng và Vương Thủ Liêm cũng chạy về phía Vương Thủ Triết: "Tứ ca, tha thứ cho bọn ta, bọn ta đều bị ép buộc."
Ngay cả Vương Ly Từ cũng gào khóc đánh về phía Vương Thủ Triết: "Đánh ngã Đại Ma Vương." Đáng tiếc tu vi của nàng không kém nhưng thân pháp và quyền pháp lại trống rỗng, hiển nhiên là nàng đã không luyện tập tử tế.
"Tốt tốt tốt, dũng khí của các ngươi vượt quá sự mong đợi của ta." Thay vào đó Vương Thủ Triết bật cười: "Thật đáng tiếc, các ngươi đã đánh giá thấp ta rồi. Để các ngươi nhận thức xem, thế nào mới thật sự gọi là đại ma vương."