Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 57: Ánh Tú Lư Thị (1)

Chương 57: Ánh Tú Lư Thị (1)
Bằng không thì đường đường là một gia chủ, ngay cả lời hứa cũng có thể tùy tiện vứt bỏ, trong lòng của những gia tướng này sẽ có cảm tưởng thế nào? Về sau còn có thể tin tưởng gia chủ được nữa hay không?
Mấy gia tướng như Vương Trung, cũng đều đặt ánh mắt lên người Vương Thủ Triết, trong ánh mắt cũng có một chút chờ mong. Giá trị của mấy món tang vật không nhỏ, nếu có thể có được trong tay, cục diện thiếu tiền của Vương thị sẽ được hóa giải.
Vương Thủ Triết chỉ hơi suy nghĩ một chút, rồi phóng người lên ngựa: “Mang hắn theo, giao cho Ánh Tú Lư thị xử trí.”
“Vâng, gia chủ.” Vương Trung chỉ là sững sờ một chút, rồi lập tức lĩnh mệnh, nhét miệng tán tu trước khi hắn sắp hét lên, mặc cho hắn giãy dụa thế nào vẫn vứt lên trên lưng ngựa.
“Giá!”
Xa phu Vương Lão Thực đánh xuống một roi vang dội, hai con ngựa chạy chậm kéo xe ngựa, chậm rãi đi trên con đường gập ghềnh bùn sình.
Đi được một lát, Vương Trung mới giục ngựa đến sau lưng Vương Thủ Triết, thấp giọng hỏi: “Gia chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải từ bỏ đống tang vật kia? Nếu ngài sợ dơ tay, thủ hạ có thể đi xử lý, chỉ cần cho ta chút thời gian, đảm bảo hắn sẽ nói ra nơi giấu.”
“Thời gian của chúng ta rất quý giá, không rảnh chơi trò giấu đồ với một tên tán tu.” Vương Thủ Triết lạnh nhạt nói: “Còn nữa, Vương Trung, thân là Huyền Vũ thế gia, tầm mắt phải đặt xa hơn chút. Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, nếu như bởi vậy mà gây ác cảm với Lư thị, cái chúng ta chịu thiệt hại sẽ là khoản tiền gấp mười, gấp trăm lần với tiền đã tham ô được! Quan trọng nhất là, nếu chúng ta bỏ lương tâm tham ô tang vật, thả tên ăn cắp ra, thì chúng ta dùng cái gì để xứng đáng với Trụ Hiên lão tổ đã mở mang bờ cõi xây dựng gia tộc? Làm sao xứng đáng với Lung Yên lão tổ dùng sức một mình thủ hộ gia tộc mấy chục năm?”
Đây chính là vấn đề tín ngưỡng của gia tộc, tín ngưỡng lớn nhất của đa phần gia tộc chính là lão tổ tông đã khai sinh ra gia tộc.
Vương Trung thân thể chấn động, xấu hổ không thôi nói: “Thuộc hạ đã hiểu, là thuộc hạ bị lợi ích che mắt.”
“Nhân tính cũng có tham lam, nhưng quan trọng là làm sao để khắc chế sự tham lam đó.” Vương Thủ Triết lạnh nhạt nói: “Giống như đám tán tu kia, không khống chế được tham lam tiếp tay nhau gây án, sau đó lại không khống chế được tham lam mà nội chiến lẫn nhau. Sự kiềm chế yếu kém như thế, có thể may mắn thoát khỏi lần này, chẳng lẽ có thể thoát khỏi tới lần thứ hai, lần thứ ba sao?”
“Gia chủ, nếu những tán tu kia đắc thủ một lần rồi trốn thoát được, sau này không tái phạm nữa chẳng phải là không sao?” Vương Dũng cưỡi ngựa xông tới nói.
“Loại người này có lẽ sẽ có, nhưng tất nhiên là số lượng cực ít.” Vương Thủ Triết cười nói: “Thử nghĩ xem, đến lần dụ hoặc đầu tiên cũng không thể chống cự được, cần gì nói đến lần dụ hoặc thứ hai? Sự tham lam như thế sớm muộn cũng sẽ khiến chúng bị hủy diệt. Ta cũng không phải là không muốn đống tài phú kia, ta chỉ đơn thuần không dám muốn, bởi vì ta sợ bản thân sẽ không khống chế nổi sự tham lam của bản thân, dần dần đưa gia tộc về phía tiêu vong.”
Mấy gia tướng đều lâm vào trầm tư, trong đôi mắt nhìn Vương Thủ Triết lộ ra vẻ sùng kính.
Vương Trung cảm khái nói: “Gia chủ, thuộc hạ có loại dự cảm, Bình An Vương thị chúng ta trong tay gia chủ tất sẽ quật khởi.”
“Ha ha, lời vỗ mông ngựa của ngươi tuy thô, nhưng bổn tộc trưởng ta rất thích.”
“Gia chủ, ta không phải là đang vỗ mông ngựa, ta là thật tâm cho rằng như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, gia chủ, chúng ta cũng cho là như vậy.” Mấy gia tướng còn lại cũng nhao nhao phụ hoạ đồng ý.
Cùng lúc đó trong xe ngựa, Vương Lạc Tĩnh đã sớm tỉnh giấc và nghe thấy hết mọi chuyện, ánh mắt nàng sáng lên đồng thời cũng có điều suy nghĩ. Đi cùng với tứ ca ca, nàng luôn cảm thấy rất dễ an lòng, rất yên tâm.
Không vì cái gì khác, cho dù chỉ là vì tứ ca ca, Lạc Tĩnh à Lạc Tĩnh, ngươi nhất định phải cố gắng, chia sẻ gánh nặng trên bả vai của tứ ca ca.
......
Không đến nửa canh giờ.
Đoàn người Vương Thủ Triết từ trong rừng cây đi ra, chạy trên con đường lớn.
Đập vào tầm mắt đầu tiên, chính là hồ Ánh Tú bao la mà mênh mông bát ngát, Long Tích sơn cao vút đổ bóng trong nước, nhuộm hồ nước thành màu xanh sẫm. Gió hồ từng đợt xen lẫn hơi nước thổi vào mặt, tỏa cơn mát lạnh trong đầu hè.
Trên mặt hồ rộng lớn, thỉnh thoảng có một con cá lớn vọt lên tạo ra vùng bọt nước lớn. Bên trong bụi cỏ lau rậm rạp có đủ loại thủy cầm bơi qua bơi lại.
Không nghi ngờ gì nữa, hồ Ánh Tú không những phong quang diễm lệ, mà tài nguyên tất nhiên cũng rất phong phú. So sánh với dòng nước xiết vô tận bao la hùng vĩ An Giang, hồ Ánh Tú càng mỹ lệ xinh đẹp hơn.
Lúc này, ở nơi xa có đội ngũ cưỡi ngựa lao nhanh mà tới, ghìm ngựa dừng lại trước mặt đoàn người Vương Thủ Triết.
“Uy!”
Người dẫn đầu là một vị nam tử trông ngoài ba mươi, trên lưng hắn đeo cường cung, thắt lưng dắt bảo đao, khí thế bất phàm. Vừa thấy Vương Thủ Triết, đầu tiên là sững sờ, rồi vui vẻ cười to: “Triết nhi, mới chỉ không gặp một thời gian mà ngươi đã oai hùng hơn không ít. Xem ra sau khi làm tộc trưởng, khí chất cũng không giống trước.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất