Chương 86: Lão tổ muốn xuất hành (1)
Thời điểm đối diện với Lung Yên lão tổ, so với lúc trông thấy Minh Thăng lão tổ cảm giác hoàn toàn khác biệt. Mặc dù bề ngoài của Minh Thăng lão tổ có biểu hiện của tuổi già, nhưng cho người ta thấy được một khí thế mạnh mẽ lúc tráng niên.
Mà Lung Yên lão tổ không những dáng người gầy gò, còn phảng phất mang theo dáng vẻ già nua tinh thần sa sút. Cũng khó trách, những năm gần đây tình trạng của Lung Yên lão tổ càng ngày càng xấu hơn, nàng đã giảm thiểu hết mức việc tiêu hao linh thực để tiết kiệm tài nguyên cung cấp cho vãn bối trẻ tuổi.
Thân là tu sĩ Linh Đài cảnh, sức mạnh cơ năng cơ thể vượt xa tu sĩ Luyện Khí cảnh. Nhưng theo quy luật bảo toàn năng lượng vũ trụ, nguồn phát năng lượng sẽ không vô cớ mà sinh ra, càng là cơ thể cường đại lượng tiêu hao tự nhiên sẽ càng lớn.
Thức ăn thông thường đối với Linh Đài cảnh lão tổ, hiệu suất chuyển hóa khí huyết thực sự quá thấp. Bởi vậy phàm là lão tổ Linh Đài cảnh, bình thường đều cần liên tục bổ sung linh thực để duy trì sức mạnh của cơ năng cơ thể, thậm chí để phát triển bản thân.
Nhưng mà từ việc Lục lão thái gia Vương Tiêu Hàn đột phá Linh Đài cảnh thất bại, tài nguyên trong nhà càng khó khăn hơn, Lung Yên lão tổ dần dần giảm bớt tiêu hao linh thực, bây giờ hàng năm nàng chỉ tiêu hao gồm, Linh mễ 80 cân, Linh ngư Linh nhục 100 cân, cùng với Nhị giai Linh dược Cố Nguyên đan 2 viên.
Trong đó linh thực cộng lại cũng chỉ có 36 càn kim, 2 viên Cố Nguyên đan cũng chỉ 60 càn kim.
Đường đường Linh Đài cảnh lão tổ, tài nguyên tiêu hao hàng năm còn không đủ 100 càn kim! Chỉ e con số này chỉ đủ để nàng duy trì trạng thái tĩnh tu mà thôi...
Trên thực tế, không chỉ mình nàng đang làm như vậy.
Những tộc lão trong gia tộc cũng chỉ đang nhận được các tài nguyên như linh thực các loại để duy trì thân thể, tu vi bao nhiêu năm đều đã ngừng trệ không tiến thêm. Bọn họ đều nhường cơ hội cho hậu bối trẻ tuổi hơn, có tiềm lực hơn.
“Thủ Triết, ngươi đang khổ sở ư?” Lung Yên lão tổ không quay đầu lại, trong giọng nói lộ ra sự tao nhã và nhẹ dịu, không giống giọng khàn khàn của một phụ nữ lớn tuổi bình thường.
“Chỉ là có chút đau lòng cho lão tổ.” Vương Thủ Triết ăn ngay nói thật lấy.
Kỳ thực Lung Yên lão tổ mới chỉ có 115 tuổi mà thôi, so với Minh Thăng lão tổ Lư thị không lớn hơn mấy tuổi, cách đại nạn Linh Đài cảnh còn rất xa.
Lại nói trước kia khi ba mươi tuổi Lung Yên lão tổ đã tấn thăng Linh Đài cảnh, sáu mươi tuổi đã đạt đến Linh Đài cảnh trung kỳ, cơ thể vẫn luôn giữ mỹ mạo trẻ tuổi, trạng thái đỉnh cao nhất.
Thời điểm đó nàng là có bao nhiêu hăng hái, mục tiêu cuộc đời chỉ trực nhắm đến tầng cao hơn Thiên Nhân cảnh!
Chỉ tiếc.
Trận thú tai nghiêm trọng năm 3095 kia, đã cứng rắn đưa Bình An Vương thị từ trên mây xuống mặt đất, đồng thời cũng làm gãy mất cánh của Lung Yên lão tổ.
“Thủy triều lên xuống, hoa nở hoa tàn, vốn là chuyện bình thường nhất trên đời.” Lung Yên lão tổ bình tĩnh nói, chậm rãi xoay người lại, “Những gì ngươi trải qua gần đây, ta đã nghe Huệ nhi nói, làm rất tốt.”
Thân hình của nàng mặc dù hơi có vẻ gầy gò, nhưng mà phối hợp với một thân sa y tơ lụa, giày vải bình thường, ngược lại lại có tiên khí như sắp xuất trần, con ngươi tinh tường tựa như hàn đàm trăm thước, hoàn toàn không cách nào nhìn thấu.
Điều duy nhất khiến Vương Thủ Triết tiếc nuối là, trên mặt Lung Yên lão tổ mang theo mạng che mặt, thấy không rõ khuôn mặt.
Nhưng mà lão tổ cũng không phải hôm nay mới đeo mạng che mặt, từ trong ký ức Vương Thủ Triết nàng đã ăn mặc như vậy, chưa từng thấy bộ dạng Lung Yên lão tổ bao giờ.
“Tạ Lão Tổ tán dương.” Vương Thủ Triết chắp tay nói, “Chỉ cần lão tổ không trách Thủ Triết càn rỡ là được.” Dừng một chút, hắn lại mang theo tò mò nói, “Lão tổ tìm Thủ Triết tới, phải chăng có dặn dò gì?”
Trong lòng hắn thoáng chút thấp thỏm, chỉ sợ Lung Yên lão tổ không đồng ý với cơ chế cạnh tranh theo hạng mà hắn phổ biến, bởi vì các tộc nhân thế hệ trước đều xem trọng sự đoàn kết hữu ái giữa tộc nhân. Có thể sẽ hoài nghi nếu như tranh cướp lẫn nhau vị trí thứ hạng, liệu chăng sẽ gây ra tác hại huynh đệ bất hòa, tỷ muội trở mặt, vân vân…
“Thủ Triết, ngươi mới là tộc trưởng.” Lung Yên lão tổ bình tĩnh, “Ta đương nhiên sẽ không khoa tay múa chân với ngươi.”
“Vậy lão tổ người lần này…” Vương Thủ Triết không nghĩ được, Lung Yên lão tổ không phải là loại người không có chuyện gì mà lại tìm hắn tới tâm sự, thuận miệng khen đôi câu.
“Ta cần ngươi sắp xếp một chút, hơn nữa bồi ta đi một chuyến đến Bách Đảo vệ.” Lung Yên lão tổ nói.
Bách Đảo thành?
Vương Thủ Triết sững sờ, sau một hồi khá lâu mới nhớ tới đó là một vệ thành phụ cận Đông Hải. Phản ứng chậm cũng bình thường, hắn từ nhỏ đến lớn chỉ ở Trường Ninh Vệ, nên trong đầu sẽ không nghĩ xa như vậy.
Hơn nữa kể từ sau tai ương kia, Lung Yên lão tổ cũng chưa từng rời khỏi phạm vi Trường Ninh Vệ.