Báo Thù Trong Ân Ái

Chương 3

Chương 3
Đôi mắt đen như mực của Phó Minh Châu nhìn thẳng vào tôi:
“Em cần tiền đến thế sao?”
Tôi đẩy xe rượu, xoay người:
“Giám đốc Phó hỏi câu này cũng thừa rồi. Em phải đi làm, tạm biệt.”
“Một trăm triệu.” – Giọng anh vang lên từ phía sau, trầm thấp.
Tôi quay lại, hơi ngạc nhiên. Anh nhìn tôi, bổ sung:
"Cho em một trăm triệu, đổi lại em ở bên anh một đêm.”
Từng chữ anh nói như khắc vào lòng tôi, mắt tôi bất giác ươn ướt.
Phó Minh Châu thực sự hận tôi rồi sao? Hùa theo đám người đó để sỉ nhục tôi?
Anh giờ đã có người con gái trong lòng, còn tôi chỉ là người cũ anh không muốn nhắc đến.
Tôi lạnh lùng đáp:
“Đừng mơ. Nếu nhiều tiền quá không biết tiêu thế nào, thì đi làm từ thiện đi.”
Sắc mặt Phó Minh Châu trở nên âm trầm, anh bước tới, túm chặt cổ tay tôi:
“Thằng Tống đó được, còn anh thì không?”
Biểu cảm của anh khiến tôi có chút sợ hãi – đây là Phó Minh Châu mà tôi quen sao?
Tất cả sự dịu dàng ngày trước, chẳng qua là nhẫn nhịn, che giấu?
Tôi thở dài:
“Bởi vì anh thực sự có một trăm triệu, còn hắn thì không.”
Nghe vậy, sắc mặt anh dịu đi đôi chút, nhưng ngay sau đó lại tối sầm lại, ánh mắt sâu thẳm.
“Nếu là Phó Vân Sơ, em sẽ đồng ý đúng không? Trong lòng em, anh mãi mãi không bằng cậu ta?”
Anh… đang tự ti sao?
Thật lòng mà nói, tôi đã gần như quên Phó Vân Sơ từ lâu rồi. Trước đây thích anh ta chẳng qua là kiểu mộng tưởng của một cô tiểu thư kiêu ngạo.
Tôi ngắm nhìn Phó Minh Châu trước mặt – ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng lạnh lùng.
Anh thực sự rất đẹp trai.
Tôi vẫn nhớ đêm tân hôn, tôi từng nâng cằm anh, nói:
“Anh chỉ có gương mặt này là còn dùng được, chứ các mặt khác sao sánh được với Phó Vân Sơ?”
Hồi đại học, anh luôn ngồi cuối lớp, ít nói, học lực không nổi bật, cũng chẳng mặn mà gì với các hoạt động.
Còn Phó Vân Sơ thì toàn diện: học giỏi, thể thao tốt, chơi violin điêu luyện, lại là chủ tịch hội sinh viên.
Nhưng giờ nhìn lại – nếu Phó Vân Sơ là viên kim cương chói sáng, thì Phó Minh Châu là ngọc quý không thể định giá.
Tôi nhớ lại những lời từng nói, không khỏi chột dạ.
“Phó Vân Sơ đúng là rất giỏi, nhưng anh thì…”
“Đủ rồi, im đi.”
Anh bất ngờ siết chặt cổ tôi, ánh mắt đỏ hoe.
Câu nói dở dang của tôi – “anh còn tốt hơn cậu ta” – bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.
Thấy anh giận như vậy, tôi chỉ biết mím môi, không dám nói thêm gì.
Phó Minh Châu cười khổ, buông tôi ra, rồi châm một điếu thuốc.
Chấm đỏ ánh lên giữa làn khói mờ mịt, anh ta bật cười nhìn tôi:
“Làm người tình của anh đi, giá bao nhiêu em cứ ra giá.”
Tim tôi khựng lại một nhịp, rồi từng cơn chua xót dâng trào.
Một bên là món nợ lên đến cả chục triệu tệ đè nặng, một bên là cuộc sống xa hoa tiêu xài không cần nghĩ ngợi.
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết phải chọn gì.
Nhưng tôi đã thích Phó Minh Châu. Tôi không muốn làm kẻ thứ ba chen chân giữa anh và người anh yêu, cũng không muốn trở thành công cụ để anh trút giận lên thân xác.
Ở lại bên anh bằng cách đó, tôi sẽ rất đau khổ.
Tôi lắc đầu:
“Bao giờ đi làm thủ tục ly hôn?”
Ánh mắt Phó Minh Châu lập tức trầm xuống, cả người toát ra khí lạnh đáng sợ.
“Đi về đi.”
Tôi định chào tạm biệt anh một cách đàng hoàng, nhưng gặp phải bộ dạng điên loạn vì rượu của anh, tôi chỉ biết lặng lẽ mở cửa bỏ đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất