Chương 4
Tầm rạng sáng, tôi mới tan làm.
Góc hẻm gần nhà đậu vài chiếc xe tải nhỏ, vài tên du côn đang dậm tàn thuốc, ngồi xổm ở đó.
Lòng tôi bất an, siết chặt túi xách rồi bước nhanh về phía nhà.
Ba tôi nằm sõng soài dưới đất, mặt mày bầm tím, tên cầm đầu dọa sẽ chặt hai ngón tay ông.
Mẹ tôi tóc tai rối bù, ngồi trên ban công mục nát vừa khóc vừa gào lên đòi nhảy lầu.
Tôi lao vào kéo bà lại, quay sang nói với tên cầm đầu:
“Anh à, nhà tôi đâu phải loại vay tiền rồi quỵt. Chỉ là bất đắc dĩ thôi. Anh kéo người tới gây chuyện thế này, ảnh hưởng đến công việc và các mối quan hệ của gia đình tôi, thì làm sao ba mẹ tôi xoay xở được tiền trả cho các anh?”
Hắn rút chân khỏi người ba tôi, bước về phía tôi.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn phả khói thuốc thẳng vào mặt tôi:
“Cô em à, nếu tôi không gây chuyện, nhà cô có trả nổi không? Đây là mười triệu tệ đấy. Ba mẹ cô đi lau nhà rửa bát thì bao giờ mới trả nổi? Mà nhìn cô cũng còn được đấy, hay là ra ngoài bán thân thử xem?”
Ánh mắt dơ bẩn của hắn lướt qua người tôi, như khắc vào tim tôi một vết nhơ không thể xóa.
Tôi siết chặt nắm tay:
“Anh chưa nghe câu ‘lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa’ à? Trong vòng một tuần tôi sẽ trả tiền cho các anh. Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, mời anh và người của anh rời khỏi nhà tôi ngay.”
Hắn cười khẩy, dùng sống dao gõ nhẹ lên mặt tôi:
“Vậy hẹn gặp lại sau một tuần. Nếu lúc đó chưa trả được tiền, tôi sẽ đánh gãy chân ba cô, bán cô và mẹ cô sang sòng bạc ngầm ở nước ngoài. Nhớ kỹ lời tôi đấy.”
“Anh em, rút về thôi!”
Chúng đi rồi, tôi như người kiệt sức, ngồi phịch xuống sàn dựa vào tường.
Ba tôi cà nhắc lục lọi khắp phòng. Tôi hỏi ông đang tìm gì.
“Con gái, mình gom đồ bỏ trốn đi thôi.”
Tôi thở dài:
“Ba nghĩ ra thì người ta chẳng nghĩ ra à? Khu này có người theo dõi rồi.”
Mẹ tôi lau nước mắt, nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng:
“Con đi cầu xin Phó Minh Châu giúp nhà mình được không?”
Ba tôi cau mày:
“Không được đâu. Đàn ông sĩ diện lắm, con quên nhà mình từng đối xử với nó thế nào rồi à? Nó không đạp mình một cú thì cũng là may rồi.”
Mẹ tôi cãi lại:
“Không hẳn vậy đâu. Trước đây nó thương con bé Nguyệt Nguyệt lắm, mà đến giờ vẫn chưa chịu ly hôn. Biết đâu nó thật lòng yêu con bé nhà mình đấy.”
Tôi nhếch môi cười. Họ vẫn chưa biết tôi đã ký đơn ly hôn.
Nhưng khi tôi nói sẽ trả tiền trong vòng một tuần, hình ảnh người đàn ông đó bất giác hiện lên trong đầu tôi.
Có lẽ tôi vẫn tham luyến chút ấm áp mà anh từng cho.
Hoặc là, bản chất tôi vốn dĩ là một người đàn bà hèn mọn, thực dụng, đáng khinh.
Tôi cầm điện thoại lên định gọi cho Phó Minh Châu, nhưng lại nhớ đến việc mình vừa từ chối anh thẳng thừng đêm qua.
Lỡ anh tức giận rồi đổi ý thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi mở tủ lấy ra một bộ đồ ngủ.
Là chiếc váy ngủ ren đen mỏng tang, che chẳng kín chỗ nào, càng làm nổi bật dáng người cong đầy của tôi.
Đồ ngủ của tôi toàn là hình hoạt hình đáng yêu, chỉ có mỗi bộ này là do bạn thân kéo đi mua khi cùng đi dạo phố.
Hôm đó tôi tranh thủ lúc Phó Minh Châu không có nhà, đã thử bộ này trong phòng ngủ.
Không ngờ anh quay lại lấy đồ, đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh lúc đó vừa nóng bỏng vừa dữ dội, đến giờ tôi vẫn không quên được.
Một ánh nhìn thẳng thừng, trần trụi, như muốn nuốt chửng tôi vậy.
Tôi sợ ánh mắt ấy, nên từ đó không dám mặc lại bộ đồ này nữa.
Tôi không biết chỗ ở hiện tại của Phó Minh Châu, đành đến tầng hầm đỗ xe ở công ty anh, canh chờ.
Tám rưỡi tối, Phó Minh Châu khoác áo dạ đen, sải chân dài bước về phía xe.
Tôi chặn anh lại:
“Phó Minh Châu, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Lên xe đi.”
Tôi ngoan ngoãn mở cửa, anh lại nhíu mày:
“Qua đây ngồi ghế phụ.”
Vừa ngồi xuống, nghĩ đến việc sắp làm, mặt tôi đỏ ửng, tim đập loạn cả lên.
“Cái đó… anh có thể…”
Phó Minh Châu quay sang nhìn tôi, tay đặt trên vô lăng, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo, gân guốc.
Chạm phải ánh mắt sâu như nước của anh, tôi không sao mở miệng được nữa.
Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp cởi áo khoác ngoài.
Bên trong, cơ thể gần như phơi bày hết dưới mắt anh.
Bị ánh mắt u tối của anh gắt gao dán chặt, tôi cố gắng nói nốt câu còn lại:
“Cho em mười triệu.”
Ánh nhìn đầy ham muốn trong mắt Phó Minh Châu tan đi một chút, khóe môi anh nhếch lên lạnh lùng:
“Nếu không vì tiền, em có bao giờ chủ động tìm đến anh không?”
Tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng chẳng thể phản bác, vì anh nói đúng.
Tôi vươn tay ôm cổ anh, ngước đầu ghé sát:
“Nhưng anh bây giờ có rất, rất nhiều tiền mà, đúng không, Phó Minh Châu?”
Anh thu lại ánh mắt, đáy mắt càng lúc càng tối.
Bị tôi vụng về trêu chọc, anh đột ngột vòng tay ôm lấy eo tôi, ép tôi ngả xuống ghế:
“Nếu hôm nay là người đàn ông khác cho em mượn tiền, em cũng sẵn sàng dùng cách này để làm anh ta vui lòng sao?”
Tôi bắt đầu thấy bực bội. Đàn ông sao lại khó dỗ đến vậy?
Thấy tôi im lặng, ánh mắt Phó Minh Châu lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.