Chương 5
Tôi nghĩ một lúc, rồi lựa lời nhẹ nhàng nói với anh:
“Không phải đâu, em chỉ nghĩ đến việc tìm anh mượn tiền thôi. Chưa từng nghĩ đến ai khác ngoài anh cả.”
Đó là sự thật.
Sắc mặt Phó Minh Châu dịu hẳn, anh bất ngờ cúi đầu hôn tôi thật sâu.
Từ nhịp điệu đầy si mê trong nụ hôn ấy, tôi cảm nhận rõ tâm trạng anh đang tốt lên từng chút.
Bàn tay anh lướt dọc theo cơ thể, khiến mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng, mồ hôi rịn ra ướt đẫm tóc mái.
Tôi thở hổn hển, lí nhí nói: “Đừng… về nhà trước đã…”
Phó Minh Châu bật cười khẽ: “Chỉ thế thôi sao?”
Tôi đưa tay chạm nhẹ lên ngực anh, giận dỗi nói: “Đâu có giỏi bằng tổng giám đốc Phó.”
Anh giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi, giọng khàn đặc:
“Ngồi vững, chúng ta về nhà.”
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự kiểu Pháp.
Tôi khựng người, cảm giác như đang mơ. Đây là ngôi nhà tôi đã sống suốt thời thơ ấu.
Sau khi gia đình tôi phá sản, nơi này đã bị bán đấu giá. Không ngờ người đứng sau mua lại lại chính là anh.
Anh đưa tôi vào căn phòng chúng tôi từng sống cùng nhau suốt ba năm.
Vừa bước vào, Phó Minh Châu đã ép tôi vào cánh cửa, hôn tới tấp, điên cuồng.
“Lâm Phiên Nguyệt, anh đã muốn làm thế này từ rất lâu rồi.”
Tôi ngửa đầu thở dốc, mặc anh tháo bỏ chiếc váy ngủ mỏng manh, rồi bế tôi đặt lên chiếc giường lớn mềm mại.
Trong cơn mê mị, tôi chợt cảm thấy nơi nhạy cảm đau nhói, nhíu chặt mày, lòng dấy lên nghi ngờ.
Chẳng phải ba năm trước, đêm đó khi tôi say, chúng tôi đã…?
Chưa kịp nghĩ kỹ, mọi suy nghĩ đã bị sự cuồng nhiệt của anh phá vỡ.
Nhiệt tình của Phó Minh Châu xen lẫn với oán trách và chút gì đó như trừng phạt, từng đợt từng đợt, như thể anh không biết mệt là gì.
Tôi không còn nhớ rõ mình bị dày vò bao lâu, chỉ biết đến cuối cùng, anh ôm tôi ngủ thật chặt, còn tôi thì mệt đến thiếp đi.
Trong giấc mơ tôi thấy người nóng bừng, khẽ dịch ra một chút để tránh hơi ấm từ anh.
Nhưng anh lại lập tức ôm sát lại, tay càng siết chặt hơn.
Tôi đẩy nhẹ mấy lần, anh dứt khoát ôm gọn tôi vào lòng, không cho tôi nhúc nhích.
Sự cố chấp ấy khiến tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Hồi mới cưới, tôi từng đi tụ họp với bạn bè.
Lúc chơi trò thật lòng – thử thách, tôi bị phạt phải uống rượu giao bôi với một nam sinh khác.
Cô bạn thân Lạc Lạc thì cười ầm lên, chụp hình lại rồi đăng lên mạng xã hội.
Không lâu sau, nhân viên của hội sở lên gõ cửa, nói chồng tôi đến tìm và đang bị chặn lại ở cổng, không chịu đi.
Bạn bè đều cười nhạo tôi là “bị chồng quản chặt”, tôi bối rối đến mức không biết trốn đâu.
Tôi chạy ra bảo anh về đi, nhưng dù có la mắng thế nào, anh vẫn kiên quyết không rời.
Cuối cùng, tôi đành để anh theo vào, nhưng chỉ cần tôi nói chuyện với người khác giới, anh lại đứng bên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tôi tức mà cũng thấy buồn cười, bèn dẫn anh về sớm.
Có lần tôi du lịch một mình sang Úc, thấy một con ngựa gỗ rất đặc biệt ở chợ trời, thích vô cùng.
Chủ quầy là một ông lão râu tóc bạc phơ, nói rằng đã có người đặt trước rồi.
Tôi đành tiếc nuối quay về khách sạn. Nhưng tối đó ông chủ tìm tới, nói khách kia không mua nữa, thế là tôi vui vẻ mua luôn.
Về nước, tôi đặt con ngựa gỗ trong phòng đàn, còn làm hẳn một bục pha lê để trưng.
Sau đó anh hàng xóm đến chơi, cũng thích món đó.
Vì anh ấy từng giúp tôi vài việc nhỏ, nên tôi định tặng luôn.
Không ngờ hôm đó Phó Minh Châu chẳng biết nổi cơn gì, làm rơi bể con ngựa rồi lạnh nhạt buông một câu: “Trượt tay.”
Tôi nghe mà tức sôi gan, phạt anh ra đứng ngoài sân cả đêm.
Chỉ định dọa anh thôi, ai ngờ nửa đêm trời lại đổ tuyết.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, thấy anh vẫn đứng đó như tượng đá, trên đầu và vai phủ đầy tuyết mỏng.
Tôi nghẹn ngào trách anh: “Anh là khúc gỗ à? Không biết vào nhà tránh tuyết sao?”
Tôi chỉ là đứa con gái ương bướng, chứ lòng dạ không ác.
Nếu anh về nhà nghỉ ngơi khi tôi ngủ, tôi cũng chẳng truy cứu.
Nhưng anh lại cố chấp đến đáng sợ, cứ đứng nguyên suốt đêm như thế.
Lông mi dài của Phó Minh Châu cũng vương tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm kiên quyết nhìn tôi, làm tôi hoang mang không thôi.
Nghĩ đến những chuyện cũ, tôi nhẹ nhàng vuốt lên hàng chân mày anh lúc đang ngủ.
Có lẽ cả đời này Phó Minh Châu cũng sẽ không yêu tôi.
Tình cảm thầm lặng của tôi, mãi chẳng có hồi đáp.