Chương 6
Mấy hôm nay tôi mệt mỏi rã rời, cộng thêm đêm qua không kiềm chế được, nên ngủ thẳng đến chiều hôm sau mới tỉnh.
Trong phòng đã không thấy bóng dáng Phó Minh Châu, chắc là anh đi làm rồi.
Tôi cầm điện thoại lên, thấy có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Ba mẹ tôi nói Phó Minh Châu đã trả hết nợ cho gia đình tôi, còn mua thêm một căn hộ mới cho họ.
Mẹ tôi gửi một tin nhắn thoại: “Con gái à, Minh Châu đúng là người tốt. Sau này đừng ăn hiếp nó nữa, vợ chồng sống với nhau phải biết nhường nhịn.”
Từ “vợ chồng” đập vào mắt khiến tôi thấy chói mắt.
Chẳng lẽ là tôi không muốn sống tử tế hay sao?
Còn nói tôi ăn hiếp anh ấy – người chồng “hiền lành” ấy hiện đang muốn ly hôn với tôi kia kìa.
Càng nghĩ càng bực, tôi đá phăng chăn xuống giường.
Trên tấm ga giường màu champagne, một vệt đỏ lập tức đập vào mắt khiến tôi giật mình, vội kéo chăn che lại.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ… đây là lần đầu của tôi?
Phó Minh Châu đẩy cửa bước vào, thấy tôi tỉnh rồi, khóe môi cong lên vẻ trêu chọc:
“Xuống ăn cơm đi. Nếu mệt quá thì nịnh anh vài câu, anh có thể bế em xuống.”
Tôi nắm chặt mép chăn, hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng:
“Phó Minh Châu, cái đêm em say ba năm trước… rốt cuộc bọn mình có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có.” Anh đáp dứt khoát.
Tôi ngồi bật dậy: “Vậy sao lúc đó anh không giải thích rõ với mọi người?”
Anh liếc tôi như nhìn người ngốc: “Nam nữ độc thân ngủ chung một giường, em nghĩ giải thích ai tin?”
“Vậy anh có thể nói với ba mẹ em, như thế thì không cần phải gả vào nhà em nữa.”
Anh đi tới, chống tay nhìn xuống tôi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
“Hối hận vì đã kết hôn với anh sao?”
Tôi lẩm bẩm: “Anh bị gì vậy chứ…”
Người nên hối hận lẽ ra phải là anh ta mới đúng.
Bị tôi ngược đãi, xúc phạm suốt từng ấy thời gian…
Anh ấy đè tôi xuống, cúi người hôn lên môi tôi:
"Xúc phạm nhà tài trợ, phạt em thêm một lần nữa."
Tận đến gần chiều tối, tôi mới ăn được bữa đầu tiên trong ngày.
Phó Minh Châu cho người giúp việc trong nhà nghỉ phép, tự tay vào bếp nấu một bàn đầy ắp những món ăn quen thuộc.
Cá tuyết chiên vàng ruộm hai mặt, rau xào giòn ngọt vừa miệng, sườn hầm hạt dẻ nóng hổi nghi ngút khói...
Tất cả đều là món tôi thích, thời gian ba năm sau khi kết hôn, anh ấy thường xuyên nấu cho tôi.
Tôi gắp một đũa cho vào miệng, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn anh."
Phó Minh Châu múc cho tôi một bát canh rồi đưa tới:
"Ừm, dạo này biết điều hơn rồi đấy."
Tôi hơi đỏ mặt. Nghĩ lại thì đúng là trước kia tôi cũng khá bướng bỉnh.
Còn Phó Minh Châu luôn là người lặng lẽ lo toan mọi thứ – nấu ăn, rửa bát, sắp xếp quần áo cho tôi...
Cả chuyện sấy tóc nữa.
Tóc tôi dài và dày, gần chạm eo. Sau khi tắm xong tôi rất lười sấy, cứ để khô tự nhiên.
Mỗi tối, anh ấy đều bảo tôi nằm gối đầu lên đùi anh, kiên nhẫn sấy khô từng chút một, sau đó còn bôi tinh dầu dưỡng tóc.
Ban đầu tôi thấy anh phiền phức, nhưng anh kiên quyết nói con gái để tóc ướt sẽ dễ bị đau đầu. Dần dần, tôi cũng quen với việc ấy.
Hôm nay ăn xong, tôi chủ động đứng dậy thu dọn bát đũa.
Phó Minh Châu đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, bước tới:
"Em hậu đậu thế, lỡ làm vỡ bát thì sao? Để anh làm."
Tôi xị mặt, bực bội vô cùng:
"Anh xem em là đồ vô dụng à?"
Anh nhướng mày, bật cười:
"Không phải sao?"
Anh đeo tạp dề, tiếp tục dọn dẹp trong bếp. Đúng lúc đó điện thoại vang lên "bíp bíp".
Tôi cầm máy lên nhìn, trên màn hình hiện cái tên được lưu là "Bạch Nguyệt Quang".
Phó Minh Châu lau tay rồi đi đến, rút điện thoại khỏi tay tôi.
Tôi nhìn anh, nét mặt dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng khác hẳn với cách đối xử gần đây dành cho tôi. Trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Khi anh cúp máy, tôi không nhịn được hỏi:
"Người đó là ai vậy?"
Phó Minh Châu cúi đầu lại gần tôi, cười khẽ:
"Ghen rồi à?"
Tôi sợ anh nhân cơ hội cười nhạo, vội vàng nói:
"Ai thèm ghen. Anh thích qua lại với ai thì qua lại, chỉ là em tiện miệng hỏi thôi."
Ánh mắt anh thoáng lướt qua một tia trầm buồn, giọng cũng lạnh nhạt đi:
"Anh có việc phải ra ngoài, em ở nhà đừng chạy lung tung."
Tôi chỉ "ừ" một tiếng.
Anh xoa đầu tôi, nhẹ giọng:
"Ngoan."
Rồi thay đồ rời khỏi nhà.