Báo Thù Trong Ân Ái

Chương 10

Chương 10
Buổi chiều tỉnh dậy, tôi rửa mặt qua loa, ăn chút gì đó rồi đi ra chợ gần nhà.
Tôi ghé vào cửa hàng thời trang bình dân mua vài bộ quần áo và phụ kiện, xách theo đống túi to nhỏ chuẩn bị về.
Trên đường về gặp lại anh Đông, anh ta chẳng nói chẳng rằng liền xông vào giúp tôi xách đồ.
“Em gầy thế này, sao xách nổi chừng này thứ chứ?”
Tuy trong lòng hơi khó xử, nhưng thấy anh ta nhiệt tình quá, tôi cũng ngại từ chối, đành đi cùng anh về nhà.
Vừa đi, anh ta vừa lải nhải:
“Mấy cô gái trẻ như em á, tiêu tiền không tiếc tay, thích mua mấy thứ chẳng cần thiết. Mấy em đâu hiểu đàn ông phải vất vả kiếm tiền thế nào.”
Tôi chợt nhớ lại lúc Phó Minh Châu đưa thẻ cho tôi, anh từng nói: “Cứ xài thoải mái, không cần tiết kiệm giùm anh.”
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Vậy sao? Bạn trai em kiếm tiền cũng khá dễ đấy.”
Khuôn mặt anh Đông hơi sầm lại, rồi nhanh chóng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Em gái à, anh chỉ có cái tật lắm lời, em cứ coi như anh nói linh tinh đi."
Sau khi về nhà, tôi phối lại quần áo và phụ kiện, thay từng bộ một rồi chụp ảnh.
Chụp xong, tôi chỉnh sửa lại bài viết rồi đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.
Ngày qua ngày, tài khoản của tôi dần thu hút được khá nhiều người theo dõi.
Sau ba tháng, tổng lượt thích các bài đăng của tôi vượt mốc một triệu.
Nhờ phong cách ăn mặc vừa thực tế lại bắt mắt, phần trang điểm biến hóa đa dạng và cách chia sẻ chi tiết, tôi bắt đầu tạo được tiếng vang khá tốt trên mạng.
Một số nhãn hàng chủ động liên hệ hợp tác, mức thù lao quảng cáo cũng rất khá.
Từ đó đến giờ, Phó Minh Châu không còn liên lạc với tôi nữa.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến anh, nhưng rồi lại vùi đầu vào công việc, cố gắng lấp đầy đầu óc để xua đi hình bóng của anh.
Anh Đông vẫn thường xuyên gõ cửa nhà tôi, lúc thì mang đến ít trái cây hay đồ ăn, lúc thì rủ tôi tham gia hoạt động của khu phố.
Tôi đã từ chối vài lần, anh ấy có vẻ buồn:
"Em là người tốt như thế, chắc là thấy anh không xứng rồi."
Thấy anh ấy buồn buồn, tôi đành nói:
"Anh Đông, anh đừng nghĩ nhiều. Bạn trai em không thích em tiếp xúc với người khác giới, em chỉ là muốn giữ khoảng cách thôi."
Anh ấy nói không có ý gì với tôi, chỉ coi tôi như em gái.
"Em trông giống đứa cháu gái của anh, nên anh mới coi em như người nhà. Mà anh cũng hơn bốn mươi rồi, bạn trai em chắc cũng chẳng để ý đến chuyện đó đâu."
Nghe vậy, tôi cũng đành nhận ý tốt của anh ấy, sau này tính cách nào khác để cảm ơn, có thể mời anh một bữa cơm hoặc tặng gì đó cho phải phép.
Nhưng mọi chuyện dần đi chệch hướng so với những gì tôi tưởng.
Lúc đầu, khi tôi và anh Đông cùng xuất hiện, mấy người trong khu cứ nhìn tụi tôi bằng ánh mắt ám muội.
Thỉnh thoảng tôi nghe thấy tên mình bị nhắc đến khe khẽ, nhưng khi tôi lại gần thì họ lại giải tán.
Hôm đó, tôi ra trạm nhận hàng.
Từ xa, tôi thấy dưới gốc cây đa trong khu có mấy người đàn ông đang chơi bài.
Họ chưa thấy tôi đến, vẫn cười đùa ồn ào.
"Đúng là anh Đông nhà mình có bản lĩnh, có thể khiến một người đẹp như cô Lâm tự nguyện nhào vào lòng."
"Anh Đông đào hoa ghê đó~ Khi nào dạy tụi này vài chiêu đi?"
Anh Đông bị vây quanh ở giữa, vừa cười vừa nói: "Thôi thôi, Tiểu Lâm nhát lắm, mấy người đừng nói bậy."
Nghe xong câu đó — chẳng khác gì ngầm thừa nhận — tôi tức đến sôi gan.
Bảo sao mấy người trong khu cứ nhìn tôi như sinh vật lạ.
"Tôi đã có bạn trai, giữa tôi và anh ấy hoàn toàn không có gì mờ ám. Nếu mấy người còn tiếp tục đặt điều, tôi sẽ nhờ luật sư khởi kiện tội phỉ báng."
Tôi bước tới nói rõ ràng từng chữ, rồi quay sang nói với anh Đông:
"Tuần này tôi sẽ chuyển đi. Dạo này cảm ơn anh đã giúp đỡ."
Anh Đông đỏ mặt phân bua: "Không phải đâu, Tiểu Lâm à, tụi nó chỉ đùa thôi."
Vừa nói vừa nháy mắt với mấy người kia.
Họ cũng vội hùa theo: "Đúng đó cô Lâm, bọn tôi chỉ đùa thôi mà, đừng để bụng nha."
Tôi nghiêm túc đáp: "Tôi không giỏi đùa giỡn kiểu đó, sau này đừng nói như vậy nữa."
Anh Đông gật đầu lia lịa, chân thành nói: "Không nói nữa, sau này tuyệt đối không nói nữa. Xin lỗi em nhé Tiểu Lâm, anh biết tìm nhà mới không dễ gì, hay em đừng dọn đi nữa nhé?"
Dù anh có nói thế nào, tôi cũng giữ nguyên quyết định.
Cuối cùng anh chỉ đành bất lực thở dài: "Thôi được rồi, mai anh kiểm tra lại nhà, không có vấn đề gì thì sẽ trả tiền cọc cho em."
Tôi gật đầu: "Vâng, làm phiền anh."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất