Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 139: Vẫn Là Một Chưởng, Một Sở Cuồng Nhân Thắng Mười Vị Thiếu Đế

Chương 139: Vẫn Là Một Chưởng, Một Sở Cuồng Nhân Thắng Mười Vị Thiếu Đế


Một chưởng kinh khủng trực tiếp đánh Bạch Thiên Quân nhập vào lôi đài!
Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy rung động, một chưởng này, sợ rằng Chí Tôn cũng không dễ dàng ngăn cản được!
Thật đáng sợ! !
"Là Sở Cuồng Nhân, tuyệt đối là Sở Cuồng Nhân xuất thủ!"
"Chưởng lực thật khủng khiếp!"
"Phám môn ngưng tụ địa khí, hơn nữa tuyệt đối là Thánh Vương pháp, pháp môn như vậy, ta chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua."
"Đây chính một vị trong thập kiệt cái thế a, thế mà lại bị một chưởng của Sở Cuồng Nhân đánh nhập vào lôi đài? Móa ơi, như vậy cũng quá mạnh đi."
Cách đó không xa, Phong Minh thấy cảnh này, âm thầm líu lưỡi, "Đây là lôi đài do Huyền Thiết hỗn tạp dựng thành, ngay cả Tôn giả cũng không dễ dàng đánh hỏng, bây giờ lại bị một chưởng đánh nát? !"
Sức chiến đấu cỡ này, thật sự là một tên Chiến Vương cảnh nên có sao? ?
Oanh! !
Lôi đài bộc phát ra một cỗ kình khí cường đại, vô số đá vụn bị vẩy ra, Bạch Thiên Quân từ trong đó vọt ra, lúc này áo choàng của hắn ta đã không còn, một thân bạch bào sạch sẽ dính đầy tro bụi, rất chật vật.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi đánh lén ta! !"
Bạch Thiên Quân phẫn hận nhìn chằm chằm tửu lâu.
"Ngươi giống như con ruồi ở bên ngoài ong ong gọi bậy vậy, ta đánh một con ruồi, chẳng lẽ còn hỏi xem nó có đồng ý hay không sao?"
Trong tửu lâu truyền ra giọng nói của Sở Cuồng Nhân, sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng người mặc bạch y từ trong đó chậm rãi đi ra, tóc đen như thác nước, đầu đội ngọc quan, bạch y tuyệt thế, nhất cử nhất động, đều siêu phàm thoát tục.
Tất cả mọi người nhìn thấy đến Sở Cuồng Nhân lần đầu tiên đều vô cùng kinh diễm.
"Sở Cuồng Nhân cũng quá bất phàm đi."
"Đã sớm nghe nói này dáng vẻ người này tuyệt luân, trên người có loại đạo vận tự nhiên mà thành, giống như Trích Tiên, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Móa nó, là cảm giác động tâm."
"Không được không được, nhìn lâu là muốn cong rồi."
"Trời ạ, đây chính là Sở Cuồng Nhân sao?"
"Người này chỉ gặp trong tranh mà thôi."
"Ôn nhuận như ngọc, công tử cử thế vô song a."
Người không có học thức nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, sau đó kêu lên một câu, móa nó, người này quá con mẹ nó đẹp trai.
Một số văn nhân lại lập tức đọc ra mấy câu thơ, ca tụng một chút.
Trong lòng các nữ tu đều rung động, trái tim đập thình thịch, nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra kinh thán, si mê.
Nói trắng ra, chính là thèm thân thể của Sở Cuồng Nhân.
Nam tử vốn ghen ghét Sở Cuồng Nhân cũng có chút tự ti mặc cảm, cảm khái nói: "Khó trách Linh Lung công chúa và Lam Vũ lại khăng khăng một mực với hắn như thế, thì ra hắn là người siêu phàm thoát tục bực này."
Trong mắt Bạch Thiên Quân lóe lên một tia ghen ghét, "Sở Cuồng Nhân, ngươi đánh bại sư đệ Viên Hoằng của ta, hôm nay ta sẽ thay hắn đòi lại món nợ này, vừa rồi là ngươi đánh lén ta, ta nhất thời sơ sót mới bị ám toán."
"Hiện tại, chính diện quyết đấu, để ngươi xem thực lực của ta thế nào đi!"
Quanh người hắn ta phun trào đạo vận, lượng lớn kiếm khí bạo phát, trên đỉnh đầu hắn ta hình thành một thanh kiếm ảnh màu trắng tản ra kiếm khí vô cùng sắc bén, kiếm ảnh màu trắng ầm vang chém xuống, dường như xé rách hư không.
Sở Cuồng Nhân ngước mắt, đưa tay, ngũ đại vô thượng căn cơ trong cơ thể nở rộ thần quang, linh lực sôi trào mãnh liệt, điên cuồng đập vào hư không, dẫn động địa khí, một cỗ đạo vận hùng hậu bàng bạc hội tụ trong lòng bàn tay.
Một chưởng này, long trời lở đất!
Một chưởng này đánh vào kiếm ảnh màu trắn, lực lượng khủng bố như núi bạo phát, kiếm ảnh trùng kích, chỉ trong một cái chớp mắt, kiếm ảnh vô cùng sắc nhọn kia đã xuất hiện vô số vết rách.
"Làm sao lại như vậy? !" Bạch Thiên Quân biến sắc, linh lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra, chống cự lực lượng của Nhân Sơn Ấn Quyết.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công.
Chênh lệch giữa hắn và Sở Cuồng Nhân quá xa, cho dù là linh lực hay là cảm ngộ đạo pháp, đều không thể đánh đồng.
Chỉ nghe thấy oanh một tiếng, kiếm ảnh màu trắng ầm vang sụp đổ, linh lực đạo vận đều tán loạn!
Lực trùng kích khinh khủng lại lần nữa rơi vào người Bạch Thiên Quân, hắn ta bay ngược ra ngoài, liên tiếp đụng nát mấy vách tường, cả người nằm trong đống phế tích, khí tức vô cùng suy yếu.
Một kích này, trực tiếp đánh hắn ta trọng thương.
"Chính diện đối quyết? Thật ra cũng không có gì khác biệt, đều là chuyện một chưởng thôi." Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Bóng người hắn lóe lên, giống như một đạo lưu quang đi đến trước mặt Bạch Thiên Quân, đưa tay lấy Càn Khôn giới trong tay đối phương.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi làm gì vậy?" Bạch Thiên Quân miễn cưỡng chống người đứng dậy, gắt gao nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
"Ngươi khiêu khích ta, tưởng rằng như vậy sẽ không phải trả bất cứ giá nào, có thể bình an vô sự sao?"
Nghe đến đây, Bạch Thiên Quân muốn thổ huyết, "Sở Cuồng Nhân, ngươi đánh ta trọng thương, như vậy còn chưa đủ? !"
"Đánh ngươi, là vì người đáng ăn đòn, còn đại giới khi khiêu khích ta, dùng Càn Khôn giới này đổi đi." Sở Cuồng Nhân vuốt Càn Khôn giới của Bạch Thiên Quân, sau đó thu lại.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi khinh người quá đáng! !"
Bạch Thiên Quân giận tím mặt, "Lưu lão, đi ra!"
Trong hư không, một lão giả mặc áo bào xám đi ra, người này là một vị Chí Tôn, chính là người hộ đạo mà Vạn Pháp tông an bài cho Bạch Thiên Quân.
"Ha, đánh không lại còn gọi người, cũng được, ta hỏi một câu... Ngươi dám động thủ sao?" Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Lưu lão hỏi.
Lưu lão nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, cho dù trong lòng bất mãn, nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn không xuất thủ.
Nói đùa cái gì.
Ông ta cam đoan, nếu ông ta dám xuất thủ, tuyệt đối sẽ không sống quá một giây!
Cho rằng thất tổ cấp Vô Thượng Chí Tôn là vật bài trí sao?
Hơn nữa, ông ta có cảm giác.
Cho dù thất tổ không xuất thủ, Sở Cuồng Nhân cũng có thể đối phó ông ta, thậm chí... Giết ông ta!
Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, khiến ông ta không thể không thận trọng.
"Ngày xưa Sở đạo hữu đã từng bái phỏng Vạn Pháp tông ta, tại Vạn Pháp tông luận đạo, học pháp môn, chẳng lẽ Sở đạo hữu không thể niệm tình cũ, thật sự muốn làm tuyệt tình như vậy sao?"
"Thả thì thả, hơn nữa, không phải ta đã đưa Nhân Sơn Ấn Quyết cho Vạn Pháp tông các ngươi rồi sao? Ta cũng không thiếu các ngươi cái gì, nếu ta thật sự muốn tuyệt tình, ngươi cho rằng Viên Hoằng và người này có thể sống đến bây giờ sao?"
Sở Cuồng Nhân chỉ vào Bạch Thiên Quân nói.
"Ngươi..." Lưu lão không phản bác được.
"Được rồi, Càn Khôn giới này thuộc về ta." Sở Cuồng Nhân thở dài, muốn tìm sữa cho quả trứng trong nhà, hắn dễ dàng sao?
Nói xong, hắn quay người rời đi.
"Lưu lão, cứ như vậy để hắn rời đi sao?" Trong mắt Bạch Thiên Quân lộ ra vẻ không cam lòng, Càn Khôn giới kia chính là toàn bộ tài sản của hắn ta, bên trong có một đống Linh thạch, bảo dược đó.
"Haiz, không thì có thể thế nào, nếu động thủ, chỉ sợ hai người chúng ta sẽ dữ nhiều lành ít." Lưu lão thở dài.
"Đáng giận, sao hắn lại mạnh như vậy!" Bạch Thiên Quân không cam lòng nói, hắn ta là thiên kiêu cổ đại, sau khi đến thời đại này, dường như luôn thuận buồm xuôi gió, không ngờ hôm nay lại thảm bại như vậy!
Ngay cả một chưởng của Sở Cuồng Nhân cũng không tiếp nổi! !
"Đúng vậy, sao hắn lại mạnh như vậy?" Lưu lão không khỏi cảm khái, ánh mắt vô cùng phức tạp, "Nếu người này thuộc về Vạn Pháp tông ta thì tốt biết bao, một Sở Cuồng Nhân, thắng mười tênThiếu Đế a!"
Ngay cả người hộ đạo bên cạnh cũng đánh giá Sở Cuồng Nhân cao như vậy, sắc mặt Bạch Thiên Quân càng thêm khó coi.
Lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Bạch Thiên Quân bỗng nhiên rung lên, bắt đầu chuyển động.
Không, không chỉ kiếm của hắn ta, tất cả kiếm của kiếm khách ở đây, thậm chí ngay cả thanh danh kiếm trăm năm Thiên Cương kia cũng đang ong ong run rẩy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất