Chương 146: Công Bố Bách Kiếm Phổ, Thánh Địa Muốn Giảng Đạo
"Các ngươi đoán xem ai sẽ đứng vị trí đầu tiên trên Bách Kiếm Phổ?"
"Mặc dù kiếm phổ do thành Bái Kiếm liệt kê ra, nhưng ai biết bọn họ có trộn lẫn suy nghĩ chủ quan của mình vào không, nếu phần kiếm phổ này không được mọi người tán thành, vậy cũng chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi."
"Không sai, nói cho cùng còn phải xem độ chính xác của kiếm phổ nữa."
Trên quảng trường thành Bái Kiếm, vô số kiếm tu nghị luận ầm ĩ.
Một lát sau, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng người của Phong gia cũng hiện thân, treo kiếm phổ lên tường.
Kiếm phổ to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, liệt kê toàn bộ danh kiếm và kiếm chủ trên đó.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn lên vị trí đầu tiên trên kiếm phổ.
Đó là vị trí thứ nhất.
"Hạng một trên Bách Kiếm Phổ... Côn Ngô Kiếm? ! !"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hơi nghi hoặc một chút.
"Côn Ngô Kiếm, các ngươi từng nghe nói qua chưa?"
"Có chút lạ lẫm, nhưng cũng có chút quen thuộc, kiếm chủ là ai?"
"Nói nhảm, có thể không quen thuộc sao? Mấy ngày trước chúng ta mới nhìn thấy thanh kiếm này xong, chính là thanh kiếm trong tay Sở Cuồng Nhân kia."
"Là thanh kiếm đã dung hòa với kiếm hồn?"
"Đúng vậy!"
"Côn Ngô Kiếm, người nắm giữ Sở Cuồng Nhân... Thật sự là hắn? !"
Không ít kiếm tu lộ ra trầm ngâm.
Côn Ngô Kiếm đã dung hòa kiếm hồn, nói là danh kiếm thiên hạ đệ nhất cũng không được, có bởi vì Bách Kiếm Phổ không đơn thuần lấy phẩm chất của danh kiếm để xếp hạng, còn phải căn cứ vào thực lực của kiếm chủ nữa.
Sở Cuồng Nhân có thể đứng vào vị trí thiên hạ đệ nhất kiếm?
Mọi người có chút hoài nghi.
Nhưng nghĩ đến vài ngày trước đối phương đã trảm mấy vị thất hùng kiếm đạo, không khỏi rùng mình một cái, bắt đầu tin phục.
"Khốn kiếp, căn bản không thể đối đãi với tên gia hỏa này như thế hệ trẻ tuổi bình thường được, hắn xếp số một, lại khiến ta không phản bác được."
"Mau nhìn xem người thứ hai là ai."
"Đứng thứ hai trên Bách Kiếm Phổ, Cạnh Nhật Kiếm, người nắm giữ Mộ Dung Phong, là Mộ Dung Kiếm Tôn tại Huyền Vũ vực, người này là Vô Thượng Chí Tôn, trong tay có một thanh Cạnh Nhật Kiếm, nhiều năm qua không biết đã đánh bại bao nhiêu Kiếm Tôn rồi."
"Thứ ba là Tử Tinh của Huyền Kỳ Tôn Giả, đệ nhất kiếm tôn của Thanh Long vực chúng ta, không ngờ ông ấy lại xếp sau Sở Cuồng Nhân..."
Mọi người tiếp tục xem Bách Kiếm Phổ, tên từng danh kiếm và người nắm giữ nổi tiếng thiên hạ lần lượt đập vào mắt bọn họ.
Ngoại trừ chuyện Sở Cuồng Nhân xếp thứ nhất gây ra tranh luận, các vị trí còn lại được rất nhiều người tán thành.
Độ chính xác của Bách Kiếm Phổ này vô cùng cao.
Có thể tưởng tượng được, nếu Bách Kiếm Phổ lưu truyền ra ngoài, nhất định sẽ tạo nên oanh động vô cùng lớn trong thiên hạ, nhất là giới kiếm đạo.
Trong đám người, Sở Cuồng Nhân cũng nhìn thấy Bách Kiếm Phổ kia, nhìn vị trí kiếm chủ, trong mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Hắn phát hiện, thất hùng kiếm đạo vô cùng nổi danh tại Thanh Long vực, nhưng ngoại trừ một vị Kiếm Tôn chen vào ba mươi vị trí đầu ra, những người còn lại đều bị liệt ra ngoài top năm mươi trên Bách Kiếm Phổ.
"Đúng là độn chính xác của Bách Kiếm Phổ rất cao, nhưng vị trí thứ nhất thuộc về Sở Cuồng Nhân có phải không thích hợp lắm không?"
Lúc này có kiếm tu không nhịn được lên tiếng nghi ngờ, "Ta thừa nhận Sở Cuồng Nhân rất cường đại, nhưng trên đời này cường giả kiếm đạo nhiều như vậy, ngay cả sư tôn hắn cũng chỉ xếp thứ ba, hắn lại xếp số một sao? !"
Một vị đệ tử của Phong gia nói: "Gia chủ nói, Côn Ngô Kiếm trong tay Sở đạo hữu chính là thanh danh kiếm duy nhất đã biết trong thiên hạ có dung kiếm hồn, chỉ bằng chuyện này, đã có tư cách xếp ở thứ nhất."
Danh kiếm đã dung kiếm hồn quá hiếm thấy.
Hiện nay trong thiên hạ không tìm ra thanh thứ hai, thành Bái Kiếm đời đời đúc kiếm, nếu danh kiếm như vậy không liệt vào hạng thứ nhất thì không còn gì để nói.
Giải thích như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, sau đó nghi ngờ của mọi người cũng không giải quyết được gì.
Sau khi Bách Kiếm Phổ được công bố, cũng dần dần lưu truyền ra.
Sở Cuồng Nhân đứng thứ nhất, gây nên oanh động không nhỏ, sau một phen điều tra đã biết chuyện đối phương trảm mấy vị thất hùng kiếm đạo tại thành Bái Kiếm.
Mặc dù rung động, nhưng vị trí đứng đầu trên Bách Kiếm Phổ khiến người ta quá để ý, vẫn có không ít người khó mà tin phục.
Đối với những chuyện này, thật ra trong lòng Sở Cuồng Nhân đều rõ ràng.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Không phục?
Vậy thì tới tìm hắn đi, ai sợ ai a!
Trừ phi Thánh Nhân xuất thủ, nếu không, có Côn Ngô trong tay, cho dù Vô Thượng Chí Tôn đứng trước mặt hắn, Sở Cuồng Nhân cũng có tự tin chiến một trận.
...
"Đây chính là vỏ kiếm Côn Ngô."
Hôm nay, Sở Cuồng Nhân nhận được vỏ kiếm Phong Hiên Tử đưa tới.
Vỏ kiếm màu trắng noãn, khắc hoa văn xinh đẹp.
"Dung một nửa ma thương, cuối cùng ta cũng không nhục sứ mệnh, đã chế tạo ra vỏ kiếm, tiểu hữu thử một lần đi."
Phong Hiên Tử nói.
"Được." Sở Cuồng Nhân gật đầu, lấy kiếm Côn Ngô ra.
Trong nháy mắt kiếm xuất hiện, một cỗ khí thế sắc bén khó có thể ngăn chặn được lan tràn ra, hư không bốn phía dường như tràn ra ô số tiểu kiếm tinh xảo, ngay cả Phong Hiên Tử cũng cảm thấy da thịt bị cắt chém.
"A, nếu thanh kiếm này không có vỏ kiếm, đúng là sẽ khiến người khác rất chú ý đấy." Phong Hiên Tử tấm tắc nói, hơn nữa, ông ta phát hiện, nhuệ khí của Côn Ngô Kiếm mạnh hơn mấy ngày trước một phần.
Thanh kiếm này vẫn đang tiến hóa.
Dù chậm chạp, nhưng không ngừng thay đổi.
Sở Cuồng Nhân cắm Côn Ngô Kiếm vào trong vỏ kiếm, nhất thời, khí thế sắc bén đầy trời tiêu tán, kiếm và vỏ kín kẽ, hoàn mỹ không có khuyết điểm!
Côn Ngô Kiếm khẽ run lên, rất hài lòng với vỏ kiếm này, thật giống như một tiểu cô nương thích chưng diện đạt được một bộ y phục xinh đẹp.
"Rất phù hợp, đa tạ Phong tiền bối."
"Ha ha, không có gì tốt, ta đã lấy nữa phần ma thương còn lại, cũng kiếm lợi lớn rồi." Phong Hiên Tử cười nói.
"A."
Sở Cuồng Nhân cười, sau đó hàn nguyên với Phong Hiên Tử một phen.
Đột nhiên.
Dường như hai người Sở Cuồng Nhân, Phong Hiên Tử có cảm ứng, nhìn về nơi xa, chỉ thấy hoa quang nở rộ, từng trận đạo âm quanh quẩn trong thương khung.
"Bảy ngày sau, Bạch Mi ta sẽ giảng đạo cho chúng sinh."
Một giọng nói đạm mạc vang vọng hơn phân nửa các nơi trong Thanh Long vực.
Trong lúc nhất thời, toàn vực chấn động!
Ngay cả Sở Cuồng Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thánh Nhân, hiện thế!
"Bạch Mi Thánh Nhân lại muốn giảng đạo." Phong Hiên Tử cảm khái.
Tâm thần Sở Cuồng Nhân khẽ nhúc nhích, "Lại?"
"Đúng, Bạch Mi Thánh Nhân khác với đám Thánh Nhân như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi khác, cách một thời gian sẽ hiện thân giảng đạo, vì chúng sinh mưu phúc, lần trước giảng đạo, là chuyện trăm năm trước."
"Thì ra là thế." Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú, "Nghe Thánh Nhân giảng đạo, cần gì điều kiện sao?"
"Đương nhiên, cái gọi là đạo không thể khinh truyền, không có tu vi cà cảm ngộ đạo nhất định, không cách nào nghe Thánh Nhân giảng đạo, nếu như cưỡng ép nghe Thánh Nhân giảng đạo, ngay cả đạo tâm cũng bị ảnh hưởng."
Phong Hiên Tử nói.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, nói: "Thánh Nhân giảng đạo, đúng là một việc trọng đại, hơn nữa, ta cũng có chút chuyện muốn lĩnh giáo Thánh Nhân, Phong tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ trước."
"Được, ta cũng không giữ ngươi nữa."
Nghe Thánh Nhân giảng đạo, đây chính là một cơ duyên, đương nhiên Phong Hiên Tử sẽ không giữ Sở Cuồng Nhân ở lại, phá hỏng cơ duyên của hắn.
Trong một ngày ngắn ngủi, chuyện Thánh Nhân giảng đạo đã truyền khắp thiên hạ, trong lúc nhất thời, không ít tu sĩ đến tiền về đạo tràng Thánh Nhân.
"Bạch Mi Thánh Nhân lại giảng đạo, nhanh đi nghe!"
"Lần trước tu vi của ta không đủ, không cách nào lắng nghe Thánh Nhân dạy bảo, lần này ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ nữa."
"Ha ha, Bạch Mi lão sư, ta tới đây."