Chương 147: Đạo Tâm Bàn Thạch, Bạch Mi Sơn, Lôi Minh Thiên Bá Đạo
"Chúc mừng kí chủ rút được thuộc tính truyền thuyết... Đạo Tâm Bàn Thạch!"
Một ngày này.
Sở Cuồng Nhân ở trên Tiên Chu rút thưởng theo thường lệ.
Lúc nhìn thấy phần thưởng, hắn hơi kinh ngạc, hiện tại hắn có Hạnh Vận Quang Hoàn gia trì, nhưng vẫn hiếm khi rút được phần thưởng cấp truyền thuyết, lần trước có thể rút được Bất Tử Thần Hoàng cấp Thần đã là độ may mắn tăng mạnh.
Sau khi rút ra Đạo Tâm Bàn Thạch, Sở Cuồng Nhân cũng không có cảm nhận quá rõ ràng, chỉ lấy được một số tin tức liên quan tới thuộc tính này.
Đạo Tâm Bàn Thạch, tên cũng như nghĩa, chính là đạo tâm cứng như đá, không thể lay chuyển!
Đây là một thuộc tính vô cùng hữu dụng, trong giới tu hành lưu truyền một câu nói như thế này, pháp môn dễ học, đạo tâm khó tu.
Đối với tu sĩ mà nói, đạo tâm vô cùng quan trọng, tu sĩ nắm giữ đạo tâm cường đại, tương lai chưa chắc có thể đạp vào đỉnh phong, nhưng mỗi tu sĩ cường đại đứng trên đỉnh phong, tất nhiên sẽ có đạo tâm cứng cỏi.
"Thất tổ, ngươi có hiểu rõ về Bạch Mi Thánh Nhân không?" Trên Tiên Chu, Sở Cuồng Nhân mở miệng dò hỏi.
Thất tổ hiện thân, khẽ vuốt cằm, "Bạch Mi Thánh Nhân có danh khí không nhỏ tại Thương Khung tinh, đương nhiên ta cũng có hiểu biết."
"Người này không thuộc về bất kỳ đạo thống nào, nhưng cách một thời gian sẽ hiện thân giảng đạo cho chúng sinh, tích lũy không ít công đức."
"Hiện nay thiên hạ có không ít tu sĩ cường đại từng nghe người này giảng đạo, có thể nói là học trò khắp thiên hạ, không thể coi thường."
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, chú ý tới mấy từ thất tổ vừa nói: "Giảng đạo cho chúng sinh, có thể tích luy công đức?"
Thất tổ khẽ vuốt cằm, "Đương nhiên, nhưng chỉ có lần thứ nhất giảng đạo mới có hiệu quả rõ rệt nhất, cho nên không ít Thánh Nhân khi thành thánh, đều sẽ giảng đạo cho thương sinh, tích lũy công đức, càng đến phía sau thì càng ít."
"Trong giới Thánh Nhân, người giống Bạch Mi Thánh Nhân, cách mỗi đoạn thời gian sẽ hiện thân giảng đạo như vậy vô cùng ít gặp, thiên hạ cũng chỉ có một mình ông ấy thôi."
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, "Đúng là thú vị, chẳng lẽ ông ấy tích lũy công đức có mục đích gì sao?"
"Mặc dù công đức có rất nhiều huyền diệu, nhưng đối với Thánh Nhân mà nói, trừ phi là công đức vô cùng lớn, nếu là công đức bình thường thì hoàn toàn không có tác dụng với bọn họ, đoán chừng Bạch Mi Thánh Nhân chỉ thích thu thập mà thôi."
"Có lẽ vậy."
Sở Cuồng Nhân không nghĩ nhiều nữa.
...
Đạo tràng Bạch Mi Thánh Nhân giảng đạo ở trong một vùng núi, bởi vì Bạch Mi Thánh Nhân ở đây, cho nên dãy núi này được gọi là Bạch Mi sơn.
Hiện tại trên Bạch Mi sơn, người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt, đại hội đoạt kiếm còn kém mấy cấp bậc đó.
Dù sao đại hội đoạt kiếm chỉ hấp dẫn kiếm tu mà thôi, mà lần này Thánh Nhân giảng đạo lại hấp dẫn tu sĩ khắp thiên hạ.
Thậm chí trong đó còn bao gồm không ít nhân vật cấp Chí Tôn.
"Nhìn đi, là Ngạo Thương của Linh Hư Thánh Địa."
Lúc này, một chiếc Tiên Chu đi đến, khiến không ít người chú ý.
Mọi người nhìn lại, trên Tiên Chu có mấy tu sĩ của Linh Hư Thánh Địa đi xuống, cầm đầu chính là Thiếu Đế Ngạo Thương.
Làm Thiếu Đế, danh khí của Ngạo Thương còn vang dội hơn một vài Chí Tôn, vừa hiện thân đã khiến rất nhiều người chú ý.
"Không chỉ có Ngạo Thương, còn có Cố Trường Ca, Viên Hoằng."
"Lâm Bá Thiên của Tử Dương cốc cũng tới."
Mấy Thiếu Đế của các đạo thống Thánh Nhân lần lượt xuất hiện.
Không ít người nghị luận.
"Không ngờ đám Thiếu Đế này cũng tới nghe Thánh Nhân giảng đạo."
"Chuyện này rất bình thường, Thánh Nhân giảng đạo, ngay cả Thiếu Đế cũng sẽ không bỏ qua cơ duyên bực này."
"Bọn họ không phải đạo thống Thánh Nhân sao? Sau lưng có Thánh Nhân tọa trấn mới đúng, tại sao còn đến đây nghe Bạch Mi Thánh Nhân giảng đạo."
"Ngốc, ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? Đá ở núi khác cũng có thể công ngọc, người nào quy định trong đạo thống mình có Thánh Nhân, thì không thể nghe Thánh Nhân khác giảng đạo chứ?"
"Cũng đúng."
Ong...
Giờ phút này, cách đó không xa có một đạo lôi quang cấp tốc lướt đến, hóa thành một thanh niên tóc lam thân mặc bạch bào.
Một cỗ khí tức vô cùng cường hãn lập tức tràn ngập ra, trong hư không có hồ quang điện nhảy lên, hù dọa không ít tu sĩ.
"Đây là ai vậy, ra sân phách lối như vậy?"
"Xuỵt, nói nhỏ chút, người này chính là thiên kiêu cổ đại của tộc Lôi Chuẩn, Lôi Minh Thiên, cũng là Thiếu Đế, hơn nữa còn là Thiếu Đế đầu tiên đạt được Đế khí, chiến lực còn mạnh hơn mấy người Ngạo Thương."
"Đúng vậy, tuyệt đối đừng đắc tội hắn, người này rất bá đạo, hơn nữa còn có bối cảnh là Thánh tộc, không dễ chọc đâu."
Lúc này, trong đám người đột nhiên bộc phát một đạo huyết quang, một thanh niên áo bào đỏ ngàu chậm rãi đi đến trước mặt Lôi Minh Thiên trong cái nhìn soi mói của mọi người.
Hai người nhìn nhau, khí thế đối chọi gay gắt!
Người này hiện thân, lại khiến không ít người kinh ngạc.
"Thiếu Đế tộc Dạ Xoa, Huyết Linh Tử!"
"Chậc chậc, trong Thanh Long vực, Thiếu Đế có thể đánh đồng với Lôi Minh Thiên, đoán chừng chỉ có Huyết Linh Tử này."
"Nghe đồn năm ngoái hai người này đã đánh một trận, mặc dù không biết ai thua ai thắng, nhưng xem ra, quan hệ không phải rất hòa hợp."
Dáng vẻ đám tu sĩ xung quanh như xem náo nhiệt, một vài Chí Tôn cũng rất tò mò, không biết đám Thiếu Đế này đã đạt đến cấp bậc nào rồi.
"Thế nào, Huyết Linh Tử, ngươi muốn tái chiến một trận sao?"
Lôi Minh Thiên lạnh giọng nói.
Trên khuôn mặt tà mị của Huyết Linh Tử lộ ra ý cười, "Đã lâu không gặp, ngươi vẫn bá đạo như vậy a, Lôi Minh Thiên."
"Nếu ngươi muốn chiến, đương nhiên ta sẽ phụng bồi tới cùng!"
Khí thế trên người Huyết Linh Tử kéo lên, không hề e sợ nhau.
"Hai vị đạo hữu, nơi đây là Bạch Mi sơn, chỗ của Thánh Nhân, xin hai người thu liễm một chút." Lúc này, Vô Trần Tử nhàn nhạt lên tiếng.
Huyết Linh Tử nghe vậy, ánh mắt chớp lên, mặc dù vẫn không e sợ, nhưng cũng không tiến thêm một bước.
Ngược lại Lôi Minh Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Vô Trần Tử, "Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì nói này nói nọ với bọn ta?"
"Ta chỉ đang nhắc nhở đạo hữu mà thôi, đạo hữu nói như thế không cảm thấy có chút quá đáng sao?" Vô Trần Tử cũng có chút tức giận.
"Ha, thật sao?" Lôi Minh Thiên bỗng nhiên đưa tay, đạo vận lôi đình cuồng bạo bạo phát, không nói hai lời, trực tiếp đánh ra một quyền.
Sắc mặt Vô Trần Tử thay đổi, vận chuyển linh lực chống cự.
Hai cỗ lực lượng va chạm, Vô Trần Tử lại bị đánh lui mấy chục trượng, trên người có hồ quang điện nhảy lên, lại bị một chiêu đả thương!
Thực lực của Lôi Minh Thiên khiến mọi người có chút rung động.
Ngay cả Vô Trần Tử cũng rất kinh ngạc, cùng là Thiếu Đế, nhưng ít nhất thực lực của Lôi Minh Thiên còn cao hơn hắn một cấp bậc!
Ánh mắt mấy vị Thiếu Đế Cố Trường Ca, Viên Hoằng, Ngạo Thương ngưng tụ, vẻ mặt dần trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Không thể khinh thường thực lực của Lôi Minh Thiên được, chỉ sợ hắn có thể sánh vai với Chí Tôn, nếu đối đầu với hắn, phần thắng của ta không cao."
"Không hổ là Thiếu Đế đạt được Đế khí đầu tiên, chỉ sợ trong đám Thiếu Đế, không có mấy người có thể so sánh với trình độ lĩnh ngộ đạo pháp của hắn."
Mấy người Ngạo Thương thầm nghị.
Mà Lôi Minh Thiên một chiêu đả thương Vô Trần Tử xong, vẻ mặt càng thêm cao ngạo, "Dạng này như các ngươi, cũng xứng được gọi là Thiếu Đế giống ta? Huyền Hoàng Đế Khí ở trên người các ngươi, đúng là một loại lãng phí."
Lời này của hắn ta không chỉ nhằm vào Vô Trần Tử, mà còn nói đến đám người Ngạo Thương, Viên Hoằng.
Sắc mặt mấy tên Thiếu Đế lập tức trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về phía Lôi Minh Thiên tràn đầy tức giận.
Ngay cả người hộ đạo sau lưng bọn họ cũng rất phẫn nộ, nhưng đây chuyện của thế hệ trẻ tuổi, người hộ đạo không thể xuất thủ, hơn nữa người hộ đạo của Lôi Minh Thiên cũng đang ở trong bóng tối nhìn bọn họ chằm chằm.
"Khốn khiếp, thật hi vọng có người nào đó đến giáo huấn Lôi Minh Thiên một chút, khiến người ta tức giận đến điên rồi." Một người hộ đạo trong hư không thầm mắng một tiếng.
Mấy người hộ đạo khác nghe vậy, không khỏi cười khổ, ngay cả bọn họ cũng không quen nhìn Lôi Minh Thiên như vậy, nhưng không thể không thừa nhận đối phương rất cường đại, trong đám thiên kiêu ở đây, chỉ có Huyết Linh Tử có thể chống lại đối phương.
Nhưng cũng chỉ chống lại mà thôi, chuyện giáo huấn đối phương, căn bản không làm được.