Chương 149: Tiểu Đạo Đồng, Thiên Sơn Trận, Đến Hài Tử Cũng Không Buông Tha
Lực lượng thần sơn dần tán đi, Lôi Minh Thiên nằm trên mặt đất, xương cốt trên người vỡ vụn, không ngừng chảy máu, đã bị một chiêu đánh cho trọng thương!
Hắn ta muốn Sở Cuồng Nhân phải trả giá đắt, nhưng chưa từng nghĩ, ở trước mặt đối phương, mình không chống được mấy chiêu đã bị đánh đến gần chết.
Sắc mặt người hộ đạo của Lôi Minh Thiên hộ đại biến, vội vàng xuất hiện, bảo vệ hắn ta sau lưng, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, trên mặt tràn đầy đề phòng.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng vô cùng rung động.
Ông ta đoán Sở Cuồng Nhân rất mạnh, nhưng không ngờ lại cường đại đến tình trạng này, chỉ mấy chiêu đã đánh Lôi Minh Thiên thành trọng thương, hơn nữa trong quá trình này, đối phương còn không sử dụng kiếm đạo mà mình am hiểu nhất.
Quá kinh khủng!
Chiến lực này, ngay cả một số Chí Tôn lâu năm cũng chưa chắc đã có.
Trên mặt đám tu sĩ còn lại cũng tràn đầy kinh hãi, nhất là người hộ đạo của đám thiên kiêu kia, mặc dù Lôi Minh Thiên rơi vào thảm trạng này khiến bọn họ vui mừng, nhưng đồng thời cũng càng thêm kiêng kị thực lực của Sở Cuồng Nhân.
Tồn tại bực này khiến các thiên kiêu khác tranh giành thế nào?
Làm sao có thể tranh được? !
Lúc này, tầng mây nơi xa cuồn cuộn, có một tiểu đạo đồng mặc đạo bào, búi tóc chậm rãi đi tới.
Nhìn qua, tu vi của tiểu đạo đồng này không cao, chỉ là Động Hư cảnh, nhưng trên người hắn ta lại có lưu quang dật thải, mặc dùng đều là bảo vật, trong tay còn cầm một cây phất trần, càng là Thánh Khí hiếm thấy.
Mọi người thấy thế, ánh mắt không khỏi hỏa nhiệt, hận không thể lột tiểu đạo đồng này sạch sẽ, chiếm tất cả bảo vật kia làm của riêng, nhưng lời kế tiếp của tiểu đạo khiến tất cả mọi người phải từ bỏ suy nghĩ này.
"Lão sư đã chờ ở bên trong, chư vị có thể đi theo ta."
Tiểu đạo đồng nói với mọi người.
Lão sư trong miệng hắn ta là ai, người ở đây chỉ cần không ngốc đều có thể đoán được, đó chính là Thánh Nhân trong Bạch Mi sơn.
Vị tiểu đạo đồng này chính là người bên cạnh Thánh Nhân.
Mọi người theo tiểu đạo đi đến chỗ sâu trong Bạch Mi sơn, Sở Cuồng Nhân cũng giống vậy, hắn không thèm nhìn Lôi Minh Thiên nằm trên mặt đất giống như chó chết kia, đối với hắn mà nói, đối phương giống như cục đá ven đường.
Nếu cản đường, vậy tùy tiện đá một cái bay ra ngoài là được.
Không ai lại hơn thua với một cục đá.
Cách đó không xa, đám người Ngạo Thương, Lâm Bá Thiên nhìn thấy một màn này, không khỏi sinh ra cảm giác thỏ chết hồ buồn, đồng bệnh tương liên.
Bọn họ có thể sống đến bây giờ, đoán chừng không phải Sở Cuồng Nhân không giết được bọn họ, cũng không phải Sở Cuồng Nhân sợ nhấc lên đạo thống chi chiến.
Mà đối với Sở Cuồng Nhân, bọn họ căn bản không quan trọng, giết hay không, phải nhìn xem tâm trạng của đối phương thế nào.
Nghĩ đến đây, mấy người liếc nhau, trong lòng có chút bi thương.
Trên đời này, đả kích người nhất chính là, ngươi xem đối phương thành đại địch suốt đời, còn đối phương lại căn bản không để ngươi trong lòng.
Nhất là đối với đám thiên kiêu như Ngạo Thương, Viên Hoằng, chuyện này còn khiến bọn họ khó chịu hơn chết.
...
Một đoàn người đi theo tiểu đạo đồng xâm nhập vào chỗ sâu trong sơn mạch.
Nhưng thời gian dần trôi qua, bọn họ phát hiện tình huống có chút không đúng, càng đến chỗ sâu, bọn họ cảm giác bước chân càng ngày càng nặng nề, trên người giống như bị đè ép một tòa núi lớn, đi nửa bước cũng khó khăn.
Một số Chí Tôn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với tình huống này.
"Đã đến phạm vi của Thiên Sơn Trận rồi."
Một cái Chí Tôn thầm nói.
"Thiên Sơn Trận là cái gì?" Có tu sĩ nghi hoặc không hiểu.
"Thiên Sơn Trận chính là trận pháp do Thánh Nhân bày ra, muốn nghe Thánh Nhân giảng đạo, nhất định phải đi qua trận pháp này!"
"Không sai, phạm vi Thiên Sơn Trận chỉ có ngàn trượng, nhưng qua mỗi trượng lại bị đè áp thêm trọng lực của một ngọn núi, cho nên được gọi là Thiên Sơn Trận, ngay cả Tôn giả muốn đi qua Thiên Sơn Trận này, cũng không phải chuyện dễ dàng."
Một số Chí Tôn giải thích nói.
Có người hiếu kỳ nhìn về phía tiểu đạo đồng lanh lợi đi đầu tiên, dáng vẻ không hề có áp lực, nói: "Tại sao hắn ta lại không có chuyện gì, hắn chỉ là Động Hư cảnh mà thôi."
"Nói nhảm, người ta là người bên cạnh Thánh Nhân, Thiên Sơn Trận sẽ tạo thành ảnh hưởng với người ta sao."
Có tu sĩ chú ý tới phất trần trong tay tiểu đạo đồng lưu chuyển từng trận đạo vận, thay tiểu đạo đồng triệt tiêu lực lượng của Thiên Sơn Trận.
Thiên Sơn Trận chỉ có ngàn trượng, đối với phần lớn tu sĩ mà nói, trong chớp mắt có thể đi qua ngàn trượng, nhưng bây giờ lại nửa bước khó đi.
Một số tu sĩ không có đủ thực lực, trong lúc bước vào Thiên Sơn Trận đã trực tiếp bị áp nằm rạp trên mặt đất, đến cử động cũng khó khăn.
Tu sĩ có thể đi lại từ Động Hư cảnh trở lên, nhưng đi lại cũng vô cùng khó khăn, linh lực đang kịch liệt tiêu hao.
Đáng giận nhất chính là tiểu đạo đồng đi đầu dẫn đường, không bị Thiên Sơn Trận ảnh hưởng chút nào thì không nói, trên đường đi còn không ngừng chơi đùa, không phải đuổi theo bướm, thì chính là ngồi xổm xuống nhìn côn trùng nhìn hoa.
Nửa canh giờ trôi qua, bọn họ chỉ đi được hai trăm trượng, phải biết, bọn họ ở trong trận lâu thêm một giây thì tiêu hao nhiều hơn một phần linh lực.
"Đạo đồng, có thể đi nhanh chút không."
Một tu sĩ không nhịn được mở miệng nói.
Đạo đồng không quay đầu lại nói: "Gấp làm gì, con đường phía trước càng khó đi hơn, nếu không chịu đựng nổi thì đừng đi."
Thiên Sơn Trận, mỗi một trượng, lực lượng đè ép lên bọn họ nhiều hơn một ngọn núi, hiện tại bọn họ còn chưa đi được một nửa, nếu không nhịn được, phía sau càng khó khăn hơn.
Mọi người nghe vậy, một trận bất đắc dĩ.
Đúng là nói như vậy không sai, nhưng bọn họ còn tiêu hao linh lực như vậy, con đường tiếp theo đừng nghĩ sẽ đi được dễ dàng.
"Ấy, là Phượng Vĩ Điệp."
Lúc này, tiểu đạo đồng kinh hô một tiếng, nhìn thấy một con bướm màu vàng, lập tức chạy lên muốn bắt, nhưng bươm bướm vỗ cánh lập tức bay mất, tiểu đạo đồng lập tức đuổi theo.
Chỉ thấy Phượng Vĩ Điệp bay múa, cuối cùng đậu trên một ngón tay trắng nõn thon dài.
Tiểu đạo đồng nhìn lại, chỉ thấy Sở Cuồng Nhân chẳng hề làm gì, Phượng Vĩ Điệp đã đậu trên ngón tay hắn, nhất thời rất ngạc nhiên.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, đưa ngón tay bươm bướm đậu đến trước mặt tiểu đạo đồng, nhưng đối phương cũng không nhận, chỉ sững sờ nhìn hắn xuất thần.
"Tiểu huynh đệ, nếu không tiếp, bươm bướm sẽ bay mất."
Sở Cuồng Nhân lên tiếng nói.
Lúc này tiểu đạo đồng mới phản ứng lại, chấp tay hành lễ rồi bắt bươm bướm trong lòng bàn tay, nhìn một lát liền phóng sinh nó.
Sau đó hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân nói: "Đại ca ca, khuôn mặt ngươi thật dễ nhìn, sư phụ ta cũng không đẹp mắt như ngươi."
"Tiểu huynh đệ, Thánh Nhân giảng đạo, chúng ta cũng không thể để Thánh Nhân đợi lâu, có thể đi nhanh một chút không?" Sở Cuồng Nhân cười nói.
"Vậy được rồi, đại ca ca, con đường tiếp theo rất khó đi, ngươi không đi được thì kéo tay ta, có phất trần lão sư cho, trận pháp này không có tác dụng với ta."
Tiểu đạo đồng đắc ý nói, thậm chí còn ở trước mắt bao người thương lượng cho Sở Cuồng Nhân đi cửa sau.
Chuyện này khiến không ít tu sĩ co giật khóe miệng, tâm lý chua xót.
Khốn nạn, lớn lên đẹp mắt đi đến đâu cũng nổi tiếng a.
"Tên Sở Cuồng Nhân này lớn lên quá yêu nghiệt đi, đến tiểu hài tử cũng không buông tha." Có tu sĩ cảm khái nói.
Thật ra tiểu đạo đồng không chỉ cảm thấy Sở Cuồng Nhân đẹp mắt mà nói như vậy, càng vì khí chất như trích tiên của hắn hấp dẫn, tính cách tiểu đạo đồng thuần lương, bản năng thân cận với khí tức khiến hắn ta cảm thấy thoải mái.
Giống như bươm bướm thân cận với Sở Cuồng Nhân vậy.
Tiểu đạo đồng bước nhanh hơn, mọi người đi theo, rất nhanh đã đi hơn phân nửa Thiên Sơn Trận, nhưng càng đi, lực lượng của trận pháp càng mạnh, càng ngày càng nhiều người không kiên trì nổi.
Cuối cùng, người có thể đi qua Thiên Sơn Trận, đến trước cung điện Thánh Nhân có không đến năm ngàn người.
Đừng tưởng năm ngàn người này là rất nhiều, lần Thánh Nhân giảng đạo này thu hút mấy trăm ngàn tu sĩ, nhưng bây giờ, chỉ còn không đến năm ngàn người đi qua Thiên Sơn Trận, còn chưa đến một phần trăm a.