Chương 148: Người Nào Cho Ngươi Dũng Khí Nói Lời Này, Trấn Áp Lôi Minh Thiên
Ngay khi Thiếu Đế Lôi Minh Thiên hung hăng càn quấy.
Trên không Bạch Mi sơn, một chiếc Tiên Chu đi vào, từ trên Tiên Chu có một nam một nữ chậm rãi đi xuống, đều có phong hoa tuyệt đại chi tư.
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt mấy tên Thiếu Đế Cố Trường Ca hơi đổi một chút, nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Tình cảnh này bị không ít tu sĩ nhìn thấy.
Tất cả mọi người kinh hãi.
Ngay cả Lôi Minh Thiên bá đạo như vậy, mấy người Cố Trường Ca, Ngạo Thương cũng chỉ kiêng kị, nhưng bây giờ nhìn thấy người đến, lại cảm thấy sợ hãi? !
Trời ạ, rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Không ít người nghi ngờ.
Nhưng cũng có người nhận ra người tới.
"Là hắn, đại sư huynh của Huyền Thiên tông, Sở Cuồng Nhân!"
Lời vừa nói ra, đám người một mảnh xôn xao.
Sở Cuồng Nhân bế quan ba năm, nhưng vừa xuất quan đã đánh bại mấy vị Thiếu Đế, chuyện này sớm đã truyền ra.
Cống thêm đối phương đã đoạt được kiếm hồn trong thành Bái Kiếm, đứng vị trí đầu tiên trên Bách Kiếm Phổ, bây giờ tại Thanh Long vực, danh tiếng có một không hai.
"Ba năm trôi qua, cuối cùng người này đã xuất hiện."
"Đều nói Sở Cuồng Nhân có khuôn mặt như thần tiên, ta còn không tin, nhưng hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, quá siêu phàm thoát tục."
"Sở Cuồng Nhân cũng tới, như vậy càng náo nhiệt hơn."
Trong bóng tối, đám người người hộ đạo của một đám thiên kiêu nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, tâm thần không khỏi run lên, mơ hồ cảm nhận được một loại nguy hiểm.
"So với ba năm trước đây, hắn càng khủng bố hơn."
"Bế quan ba năm, bây giờ hắn mạnh bao nhiêu?"
Không ít người hộ đạo âm thầm suy đoán.
Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ đi đến trước mặt mọi người, lập tức cười nhạt một tiếng nói: "Xin chào các vị đạo hữu."
Ra sân hoàn toàn khác biệt với Lôi Minh Thiên bá đạo, Sở Cuồng Nhân lộ ra cực kỳ hữu lễ, cộng thêm dung nhan vô cùng tuấn mỹ, nhất thời khiến không ít người sinh ra lòng hảo cảm, một số nữ tu càng hoa mắt thần mê.
"Cùng là thiên kiêu, sao chênh lệch lại lớn như vậy, nhìn Sở đạo hữu hữu lễ như vậy, đâu giống một vài người chỉ biết vô lễ bá đạo thôi."
"Đúng vậy, quá hiếm có."
"Oa, Sở đạo hữu thật đẹp trai, hơn nữa nhìn qua dáng vẻ còn rất ôn nhu, ta yêu yêu."
"Xin chào Sở đạo hữu."
"Tại hạ ngưỡng mộ đạo hữu đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, khiến người ta tán thưởng."
Mọi người đều chào hỏi lại, có chút nhiệt tình với Sở Cuồng Nhân.
Người người đều thích so sánh.
Lôi Minh Thiên ra sân bá đạo như vậy, khiến mọi người bất mãn, bây giờ nhìn thấy Sở Cuồng Nhân ấm áp như gió xuân, tự nhiên được mọi người hoan nghênh.
"Ngươi chính là Sở Cuồng Nhân? !" Lôi Minh Thiên nhướng mày, nhìn chăm chú Sở Cuồng Nhân, giọng nói mang theo vài phần lãnh ý.
Sở Cuồng Nhân có chút nghi hoặc, "Chính là tại hạ."
"Năm đó là ngươi giết Thiếu Đế tộc Lôi Chuẩn ta, mặc dù tên Thiếu Đế kia không thế nào, nhưng chung quy vẫn là thiên tài của tộc Lôi Chuẩn, chuyện này, ta cảm thấy ngươi sẽ phải trả giá đắt!"
Lôi Minh Thiên âm trầm nói.
Sau khi thức tỉnh, hắn ta đã tìm hiểu rõ ràng tình huống của tộc Lôi Chuẩn, nên cũng biết chuyện Sở Cuồng Nhân đã làm.
Nghe thấy Lôi Minh Thiên nói vậy, Sở Cuồng Nhân bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười nhạt nói: "Ngươi là tộc Lôi Chuẩn à, khó trách ta ngửi thấy có mùi khai ở đâu đó, thì ra là lông lá trên người súc sinh ngươi."
Mọi người nghe nói như thế, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Không ai ngờ Sở Cuồng Nhân vừa mở miệng đã mắng Lôi Minh Thiên, không chỉ mắng, còn kéo toàn bộ tộc Lôi Chuẩn vào.
Công tử như ngọc đâu rồi?
Đám thiên kiêu Ngạo Thương, Lâm Bá Thiên lại không cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên tình huống này sớm nằm trong dự liệu.
"Ôn nhu? Công tử văn nhã? Hừ, tất cả đều là giả, tên gia hỏa này cuồng lên, không ai vượt qua hắn."
Lâm Bá Thiên hừ nhẹ một tiếng nói.
"Lôi Minh Thiên lại đi trêu chọc tên cuồng nhân này, để hắn nếm mùi đau khổ đi." Viên Hoằng lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn Lôi Minh Thiên lộ ra một chút thương hại.
Bọn họ đều là thiên kiêu từng đối đầu với Sở Cuồng Nhân, biết rõ Sở Cuồng Nhân mạnh thế nào, không ai rõ hơn bọn họ.
Lôi Minh Thiên đúng là rất mạnh, nhưng trong mắt bọn họ vẫn kém xa Sở Cuồng Nhân, thậm chí còn không phải cùng một cấp độ.
"Ngươi muốn chết! !" Lôi Minh Thiên sầm mặt, bóng người hóa thành một đạo điện quang lóe lên, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Tốc độ quá nhanh, trong sân không có mấy người phản ứng kịp.
Chỉ thấy Lôi Minh Thiên đánh ra một quyền, trên đốt ngón tay cũng có lôi đình chi lực đùng đùng không dứt, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
Một quyền này trực tiếp xuyên qua thân thể Sở Cuồng Nhân, vẻ mặt Lôi Minh Thiên vui vẻ, "Sở Cuồng Nhân cũng chỉ như... Không đúng? !"
Nụ cười trên mặt Lôi Minh Thiên còn chưa nở rộ, hắn ta đã phát hiện mình đánh trúng Sở Cuồng Nhân, nhưng căn bản không có cảm giác chân thực.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân đã biến mất trong không khí.
"Tàn ảnh? !"
"Tốc độ của hắn lại nhanh như vậy!"
Lôi Minh Thiên âm thầm chấn kinh, sau đó linh niệm phun trào, tìm kiếm Sở Cuồng Nhân, phát hiện chẳng biết từ lúc nào đối phương đã xuất hiện phía sau hắn ta.
Điện quang quanh người Lôi Minh Thiên phun trào, lần nữa hóa thành một đạo lôi quang.
"Tốc độ cũng không tệ." Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, sau đó thi triển phù quang lược ảnh.
Mọi người chỉ thấy giữa không trung có hai đạo lưu quang không ngừng đụng chạm, mỗi lần va chạm đều bộc phát ra một cỗ khí lãng kinh khủng.
Tốc độ của hai người này đều quá nhanh
Ngay cả Chí Tôn cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ.
Ầm!
Lúc này, một đạo lưu quang từ trên không trung bị đập xuống, trực tiếp nện mặt đất thành một cái hố lớn, tu sĩ xung quanh vội vàng tránh ra.
Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy Lôi Minh Thiên nằm trong hố, lúc này quần áo rách nát, khóe miệng chảy máu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân giữa không trung, vô cùng phẫn nộ.
Mà đối phương, đứng giữa không trung, lắc ngón tay, đầu ngón tay còn sót lại một cỗ đạo vận khiến người ta sợ hãi.
Hiển nhiên, trận chiến vừa rồi, Lôi Minh Thiên rơi xuống hạ phong.
"Ngươi mới nói cái gì, muốn ta trả giá đắt? Ta rất hiếu kì, ai cho ngươi dũng khí nói lời này?" Sở Cuồng Nhân thả tay xuống, từ trên cao nhìn xuống Lôi Minh Thiên nằm trong bụi bặm.
Mọi người chú ý tới, bên hông hắn treo một thanh kiếm vô cùng trắng noãn, hoa lệ.
Bọn họ đều biết, Sở Cuồng Nhân am hiểu kiếm đạo, Thánh Kiếm Côn Ngô trong tay đã dung hợp kiếm hồn, trở thành một thanh Thần Kiếm tuyệt thế.
Mà lúc này, đối phương còn chưa rút kiếm đã chế trụ Lôi Minh Thiên, nếu rút kiếm, chiến lực của đối phương sẽ mạnh thế nào? !
"Sở Cuồng Nhân! !" Lôi Minh Thiên nghiến răng nghiến lợi, trên thân lóe lên lôi đình chi lực càng ngày càng cuồng bạo, nồng đậm, cả người giống như bị bao bọc trong Lôi Cầu to lớn.
Oanh! !
Trong nháy mắt đạo vận lôi đình khủng bố bạo phát, hóa thành một đạo lôi trụ thô to oanh ra, từng đạo phù văn huyền diệu lưu chuyển trong đó.
"Chút tài mọn mà thôi." Sở Cuồng Nhân đưa tay vỗ ra, lực lượng khủng bố nhưu núi ầm vang bạo phát, đập lôi trụ vỡ nát.
Sau đó, hắn lại đè xuống một chưởng, đại khí vô cùng bàng bạc bạo phát, ngưng tụ thành một tòa Thái Cổ Thần Sơn rơi về phía Lôi Minh Thiên.
Lực lượng thần sơn vô cùng dồi dào, khí thế khóa chặt Lôi Minh Thiên, khiến hắn ta căn bản không trốn tránh được.
Đối mặt với một kích cường hãn này, Lôi Minh Thiên muốn dùng hết toàn lực ngăn cản, từng đạo lôi đình cuồng bạo không ngừng đánh về phía thần sơn.
Nhưng thần sơn thế như chẻ tre, trực tiếp rơi xuống, đánh Lôi Minh Thiên nằm rạp trên mặt đất, khung xương răng rắc sụp đổ, không ngừng chảy máu.