Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 150: Tâm Thê, Đạo Tâm Bàn Thạch, Không Thể Lay Động

Chương 150: Tâm Thê, Đạo Tâm Bàn Thạch, Không Thể Lay Động


"Mệt quá, mệt chết lão tử rồi."
"Đúng là mệt mỏi, Thiên Sơn Trận này quá khó đi."
"Muốn nghe Thánh Nhân giảng đạo, thật sự không dễ dàng."
Trước cung điện Thánh Nhân, trong năm ngàn người, có đến một nửa số người nằm trên mặt đất, mệt mỏi đến chết đi sống lại.
Ngay cả đám Thiếu Đế như Cố Trường Ca, Ngạo Thương cũng phải thở dốc, hiển nhiên đã tiêu hao không ít thể lực, linh lực.
"Lam Vũ, ngươi còn tốt chứ?" Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Lam Vũ bên cạnh, đối phương tiêu hao cũng không nhỏ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Không sao."
"Đại ca ca, ngươi thật lợi hại."
Lúc này, tiểu đạo đồng đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, nói: "Tu vi của ngươi không sai biệt với bọn họ, nhưng ngươi lại không mệt mỏi."
Hắn ta chỉ đám thiên kiêu Ngạo Thương, Lâm Bá Thiên cách đó không xa nói.
Sắc mặt mấy người kia tối sầm lại.
Tên nhóc con này, biết thì biết, có cần nói ra như vậy không?
"Có lẽ do bọn họ quá yếu ớt."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, mặc dù cùng cảnh giới, nhưng căn cơ của bọn họ kém hắn quá xa, đám người Ngạo Thương căn bản không có cách nào so với hắn.
Nghe thấy vậy, sắc mặt mấy người càng thêm khó coi, trong lòng tức giận mắng, ngươi mới yếu, cả nhà ngươi đều yếu!
Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn về phía cung điện trước mặt, cung điện này vô cùng rộng rãi, mà bên dưới cung điện có một đầu bậc thang như dùng bạch ngọc đắp lên, trong lòng mọi người dần trở nên hưng phấn.
"Đây chính là nơi Thánh Nhân giảng đạo sao?"
"Thánh Nhân ở ngay chỗ này, chúng ta nhanh đi vào chiếm vị trí tốt đi."
"Không sai, đi thôi."
Một số tu sĩ không kìm nén được nội tâm kích động, vội vàng đi lên bậc thang, nhưng không đi được mấy bậc, bọn họ đã đứng nguyên chỗ, sau đó trên mặt lộ ra hoảng sợ, cũng có người lộ ra vẻ mừng như điên.
"Bọn họ sao vậy?"
Có tu sĩ đang định đi lên bậc thang vội vàng thu chân, nghi ngờ nhìn đám tu sĩ không thích hợp đứng trên cầu thang kia.
Tiểu đạo đồng lên tiếng nói: "Muốn nghe Thánh Nhân giảng đạo, ngoại trừ phải đi qua Thiên Sơn Trận, còn phải đi qua... Tâm thê này nữa!"
"Tổng cộng tâm thê có bảy mươi hai cấp, sẽ tạo ra các cảnh tượng huyễn ảo mê hoặc các ngươi, nếu đạo tâm không kiên định, rất có thể sẽ lâm vào trong ảo cảnh, không thể tự kềm chế."
"Tình huống như vậy chỉ có hai kết quả, thứ nhất là dùng ngoại lực cưỡng ép tỉnh lại, thứ hai, linh lực khô kiệt cho đến khi nhục thể tiêu vong."
Tiểu đạo đồng cười híp mắt nói, dưới đáy lòng mọi người dâng lên một luồng khí lạnh, đi qua tâm thê, còn có nguy hiểm đến tính mạng? !
"Thánh Nhân sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta chết đi!" Một tu sĩ nuốt một ngụm nước bọt nói.
"Ầy, nhìn kìa." Tiểu đạo đồng chỉ sang bên cạnh cung điện.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một đống xương trắng ở đó.
Trong lòng mọi người có suy đoán.
"Những người kia không cách nào thông qua khảo nghiệm tâm thê, cuối cùng trầm luân trong huyễn cảnh mà chết." Tiểu đạo đồng nói.
Móa ơi, thật sự sẽ chết người đấy!
Mọi người nhìn bậc thang, trong lòng có chút sợ hãi.
Thánh Nhân giảng đạo đúng là cơ duyên không tệ, nhưng cơ duyên tốt cũng không bằng tánh mạng, như vậy mà mất mạng thì không đáng.
Trong lúc nhất thời, có không ít người bắt đầu bỏ cuộc giữa chừng.
Sở Cuồng Nhân lắc đầu cười một tiếng, "Tâm thê, tâm thê, bậc thang khảo nghiệm đạo tâm, thật đúng lúc."
"Công tử, ta đi thử trước."
Lam Vũ nói xong, sau đó bóng người lóe lên, bước lên tâm thê.
Nàng liên tiếp đi ba mươi sáu bậc, đến bậc thứ bốn mươi mốt mới thả chậm cước bộ, huyễn tượng dần có ảnh hưởng với nàng.
"Đạo tâm của tỷ tỷ này thật kiên định, ngay cả Chí Tôn cũng không đi nhanh bằng nàng." Tiểu đạo đồng không khỏi kinh ngạc nói.
"Một nữ tử còn có đạo tâm như vậy, ta là một đại nam nhân, lại ở đây bó tay bó chân, thật mất mặt!"
Một tu sĩ cắn răng, sau đó xông lên bậc thang.
"Không sai, tu hành vốn là một chuyện nghịch thiên cải mệnh, nếu làm việc luôn lo trước lo sau như vậy, còn không bằng về nhà trồng trọt đi."
"Không phải chỉ là một đầu tâm thê thôi sao, ta không tin mình không lên được."
"Đạo tâm của ta, không cho phép ta lùi bước!"
Một số tu sĩ tự động viên bản thân, sau đó bước lên tâm thê, bắt đầu tiếp nhận khảo nghiệm.
Đám người Ngạo Thương, Cố Trường Ca, Lâm Bá Thiên cũng đều đi lên.
Một số Chí Tôn lộ ra thành thạo, có lẽ đạo tâm của bọn họ vốn không tầm thường, hoặc là bọn họ đã từng lắng nghe Thánh Nhân giảng đạo, trải qua tâm thê này, cho nên nắm chắc trong lòng.
Một đoàn tu sĩ đi lên bậc thang, trải qua các loại huyễn tượng, vẻ mặt khác nhau, có người đối diện với nỗi sợ hãi nhất trong lòng, vẻ mặt hoảng sợ, có người muốn hưởng hết vinh hoa trên thế gian, vô cùng cuồng hỉ...
Những thăng trầm của cuộc sống đều được nhìn ra trên đầu tâm thê này.
Thậm chí Sở Cuồng Nhân còn nhìn thấy có nam tu quyệt miệng, ôm một nam tu bên cạnh liều mạng gặm, suýt nữa còn cởi hết y phục, vừa nhìn đã biết bị huyễn tượng gì đó mê hoặc.
"Đại ca ca, ngươi không lên đi thử một chút sao?"
Tiểu đạo đồng hỏi.
"Ta chờ một chút."
"Đại ca ca, ngươi yên tâm, ta sẽ ở đây nhìn, nếu ngươi không ra được huyễn tượng, ta sẽ đánh thức ngươi."
Tiểu đạo đồng lại muốn cho Sở Cuồng Nhân đi cửa sau.
"A, cái này không cần, ta chỉ muốn để tỷ tỷ kia lên trước, sau đó ta mới đi lên." Sở Cuồng Nhân nhìn bóng lưng Lam Vũ nói.
Hắn phải nhìn Lam Vũ trước, cam đoan nàng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Đúng rồi, thất tổ, Thánh Nhân giảng đạo rất hiếm thấy, không bằng các ngươi cũng đi vào nghe một chút." Sở Cuồng Nhân nói với hư không.
Hắn mới nhìn thấy có không ít người hộ đạo của các thiên kiêu đã hành động.
Ba người thất tổ hiện thân, nhìn cung điện chần chờ một chút, sau đó gật đầu, "Ừm, vậy chúng ta sẽ đi vào nghe một chút."
Ba người cũng không sợ Sở Cuồng Nhân xảy ra chuyện, dù sao nơi này là đạo tràng của Thánh Nhân, không ai dám động thủ gây chuyện ở đây.
Nửa canh giờ trôi qua, theo thời gian, một đám Chí Tôn đã đi qua tâm thê, chỉ còn lại có một số người vẫn đang đối kháng với huyễn tượng.
Trong đó các vị thiên kiêu được người ta chú ý nhất, dù sao những người này đều là tương lai của các đại đạo thống, nếu đạo tâm không đầy đủ cứng cỏi, tương lai làm sao có thể trở thành trụ cột của đạo thống được.
"Phù... Cuối cùng cũng tới nơi." Lam Vũ đi đến bậc thang cuối cùng, đến trước cửa chính của cung điện Thánh Nhân.
Nàng quay người nhìn Sở Cuồng Nhân dưới tâm thê, khẽ vuốt cằm.
"A, nàng đến nơi rồi, giờ đến lượt ta." Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, sau đó nhấc chân đi lên tâm thê.
Hành động của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ đã đi qua tâm thê.
Tất cả mọi người muốn biết, thiên kiêu tuyệt thế, thiên phú này tuyệt luân, chiến lực áp lực cùng thế hệ này sẽ có đạo tâm như thế nào.
Đạp lên bậc thang thứ nhất, Sở Cuồng Nhân chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, xuất hiện một mảng liệt diễm nóng rực đánh về phía hắn.
"Là cái này sao?"
Sở Cuồng Nhân khẽ lắc đầu, đạo tâm vững vàng, nhấc chân đi vào trong liệt diễm, hoàn toàn không thèm để ý đến thống khổ liệt diễm đốt người kia.
Ngay sau đó, Sở Cuồng Nhân lại nhìn thấy các loại huyễn tượng, biển động phong bạo, thanh thế to lớn, Yêu thú tuyệt thế, xen lẫn thất tình lục dục, các cảnh tượng muôn màu trên thế gian.
Bảy mươi hai bậc thang ngắn ngủi, giống như hắn đã đi qua bảy mươi hai năm cuộc đời, gặp qua mỹ thực, gặp được mỹ nhân, làm đế vương cao cao tại thượng, cũng làm ăn mày thấp bé như con kiến hôi...
Nhưng bất kì loại nào huyễn tượng đều không thể khiến hắn dừng lại một cái chớp mắt, đạo tâm của hắn vô cùng kiên cố, không thể lay động!
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, vượt qua mọi người đang thống khổ đấu tranh trên các bậc thang, giống như đi trên bậc thang bình thường, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lam Vũ.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất