Chương 156: Sở Cuồng Nhân Đến Càn Quốc, Thiên Hương Lâu Hồng Cô Nương
Trong Càn quốc, có một nơi trăng gió tên gọi Thiên Hương lâu.
Lúc này, trong một gian khuê phòng tại Thiên Hương lâu bên, một nữ tử mặc hồng y diễm lệ đang nhìn gương trang điểm, mọi hành động đều lộ ra một cỗ vũ mị, người này là đầu bảng của Thiên Hương lâu, xưng là Hồng cô nương.
Bên cạnh Hồng cô nương có một tỳ nữ, đang chỉnh tóc cho nàng.
"Gần nhất có tin tức truyền đến không?"
"Bẩm cô nương, tông chủ dự tính hôm nay sẽ đến vương đô, mặt khác, người của Tu La tông và một thế lực ma tu không rõ cũng để mắt tới chỗ kia, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ không tránh được một trận đại chiến."
"Vốn cũng không nghĩ tùy tiện sẽ đạt được mục đích, chỗ kia tuyệt đối là Thối Ma trì được ghi lại trong điển tịch, theo truyền thuyết. Trong Thối Ma trì có giấu một khỏa ma tâm Thánh Vương, đương nhiên tạo hóa bực này có không ít người nhớ thương."
"Mặt khác, còn một tin tức nữa..."
Nói đến đây, tỳ nữ dừng lại một chút.
"Có cái gì mà ấp a ấp úng, nói đi."
"Sở Cuồng Nhân đến Càn quốc."
Vừa nói xong, gian phòng lâm vào một trận yên tĩnh, bàn tay đang kẻ lông mày của Hồng cô nương cũng dừng lại một chút, bút chì rơi xuống đất.
"Ngươi lặp lại lần nữa? Người nào? !"
"Sở Cuồng Nhân."
"Đáng chết, cái tên Sát Thần này đến Càn quốc làm gì?" Hồng cô nương không bình tĩnh, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.
Mặc dù chưa gặp qua Sở Cuồng Nhân, nhưng trong Ma Đạo, vô số ma tu nghe thấy tên hắn đã sợ mất mật rồi!
Đến bây giờ, oán khí của mười vạn ma tu tại Ma Khốc sơn còn chưa tan đi!
"Càn quốc vốn là thế lực phụ thuộc Huyền Thiên tông, bọn họ phái người đến đây cũng thuộc là bình thường." Tỳ nữ bất đắc dĩ nói.
"Bọn họ nhiều người như vậy không phái, vì sao hết lần này tới lần khác lại phái cái tên Sát Thần kia đến, chuyện này phiền phức lớn rồi."
Hồng cô nương cắn răng, không có hứng tiếp tục trang điểm nữa.
Tỳ nữ thấy thế, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Vì sao lại phái Sở Cuồng Nhân đến?
Theo tình hình hiện tại, lời giải thích chính xác nhất là, bởi vì Sở Cuồng Nhân có lực chấn nhiếp đám ma tu bọn họ còn lờn hơn bất cứ vị Chí Tôn nào.
Không chỉ chỗ Hồng cô nương, các ma tu phân bố hành động tại Càn quốc đều nhận được tin tức Sở Cuồng Nhân đến Càn quốc.
Trong lúc nhất thời, phần lớn phận ma tu bị dọa gần chết, tất cả đều co đầu rụt cổ, không dám náo ra nửa chút động tĩnh.
Mà những thám tử được Càn Vương phái đi dò xét hành tung của ma tu cũng nhận ra điểm này, cả đám đều nghi hoặc không thôi.
Ba ngày nay có rất nhiêu ma tu gây sự, nhưng bây giờ giống như đã mai danh ẩn tích trong vòng một đêm, đến cái rắm cũng không dám thả?
Chuyện này khiến bọn họ còn tra thế nào nữa?
...
"Hoàng tử, đây chính là nơi ngươi muốn dẫn ta tới?"
Sở Cuồng Nhân nhìn Thiên Hương lâu trước mặt và một đám nữ tử thướt tha trên lầu, khóe miệng không khỏi co giật.
Bên cạnh, Lam Vũ lườm Nhị hoàng tử một cái, ánh mắt lạnh đến mức đối phương rùng mình, cả người nổi da gà.
Hắn ta nhắm mắt nói: "Sở đạo hữu đừng hiểu lầm, mặc dù Thiên Hương lâu là nơi ăn chơi trăng gió, nhưng cũng có không ít tài tử giai nhân, đầu bảng Hồng cô nương càng là đại sư cầm đạo nổi tiếng của Càn quốc ta."
"Thật sao?" Sở Cuồng Nhân có chút hoài nghi.
"Chắc chắn một trăm phần trăm.”
Nhị hoàng tử dẫn hai người Sở Cuồng Nhân đi vào Thiên Hương lâu, vừa đi vào đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Nhất là đám nữ tử nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, hai mắt tỏa sáng.
"Lang quân thật tuấn mỹ."
"Ta ở Thiên Hương lâu rồi, đây là lần đầu tiên gặp nam tử như vậy, nếu có thể cùng hắn một lần, chết cũng đáng a."
Một số nữ tử không kìm nén được, đi lên nghênh đón, vây quanh Sở Cuồng Nhân, vươn tay muốn trêu chọc hắn.
Lam Vũ đi lên một bước, ánh mắt băng lãnh ngăn trước mặt đám nữ tử.
Đám nử tử này bị khí thế của nàng chấn nhiếp, cũng không dám tiến lên nữa.
"Đi đi đi, đám dong chi tục phấn các ngươi đi tìm người khác đi, mau gọi Hồng cô nương tới, đàn hai khúc cho vị bằng hữu này của ta."
Nhị hoàng tử phất tay đuổi mọi người.
Lúc này, một nữ tử trung niên thướt tha đi tới, cười nói với Nhị hoàng tử: "Ngọn gió thổi Nhị hoàng tử tới đây vậy, còn vị bằng hữu bên cạnh ngươi nữa, ôi chao, cái này cái này..."
Nữ tử trung niên nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, giọng nói cà lăm, sau đó tiến lên quan sát tỉ mỉ, "Đây, đây chẳng lẽ tiên nhân hạ phàm sao?"
"Vị bằng hữu này của ta đúng là tiên nhân hạ phàm, nhanh lên, gọi Hồng cô nương đến." Nhị hoàng tử có chút không kiên nhẫn nói.
"Được, mấy vị vào Nhã Các chờ một lát."
...
"Lại là Nhị hoàng tử, tháng này hắn đã đến tìm hai ta lần, sao lại tới nữa?" Hồng cô nương có chút bất mãn nói.
"Không có cách nào, ai bảo người ta cho linh thạch nhiều chứ, bà cô của ta ơi, ngươi mau đi đi, hơn nữa, lần này Nhị hoàng tử còn mang đến một người, lớn lên vô cùng siêu phàm thoát tục a."
"Lần trước ngươi cũng nói như vậy."
"Ai nha, so sánh người lần trước với người lần này, quả thật như một đống phân vậy, nếu ta trẻ lại mười mấy tuổi, để cho ta ngã vào vị này, ta cũng nguyện ý a." Vẻ mặt nữ tử trung niên hoa si nói.
"Có khoa trương như vậy không?"
Hồng cô nương nói thầm, sau đó đẩy cửa Nhã Các ra.
Khi nàng nhìn thấy người trong Nhã các, sắc mặt lập tức cứng đờ, sau đó yên lặng đóng cửa lại, quay người muốn rời khỏi.
"Ấy, bà cô của ta ơi, ngươi làm sao vậy?"
"Hoa di, làm phiền ngươi nói với Nhị hoàng tử, hôm nay thân thể ta không thoải mái, không tiện hầu hạ bọn họ." Hồng cô nương nói.
"Cái gì mà không thoải mái, không phải vừa rồi ngươi còn rất tốt sao, làm sao đột nhiên sắc mặt lại trắng bệch như vậy rồi?"
Hoa di có chút nghi ngờ hỏi.
Hồng cô nương khóc không ra nước mắt, không phải nàng vừa bị hù sao!
Lớn lên siêu phàm thoát tục, còn là Nhị hoàng tử dẫn tới, nàng nên sớm đoán được, người này chính là Sở Cuồng Nhân a! !
Tên Sát Thần này tìm đến nàng rồi, trời ạ, nếu thân phận bại lộ, cho dù nàng có mười cái mạng cũng không đủ chết!
"Hồng cô nương, đã tới làm sao còn không tiến vào, đừng để bằng hữu của ta đợi lâu." Nhị hoàng tử đi ra, bất mãn nói.
"Nhị hoàng tử, thân thể ta không dễ chịu, có thể không..."
"Không thể!"
Hồng cô nương còn chưa dứt lời, Nhị hoàng tử trực tiếp ngắt lời nàng, trầm giọng nói: "Thân phận vị bằng hữu này của ta cao quý, hôm nay ngươi nhất định phải hầu hạ hắn thật tốt, nếu không ngươi và Thiên Hương lâu cũng đừng nghĩ yên lành."
"Vậy... Được rồi."
Hồng cô nương gật nhẹ đầu, trong lòng sớm đã mắng Nhị hoàng tử máu chó đầy đầu, nam nhân không có một ai tốt, bình thường mở miệng gọi nàng là bảo bối, hiện tại đảo mắt đã đẩy nàng cho người khác.
Đi vào Nhã Các, Hồng cô nương chậm rãi hành lễ với Sở Cuồng Nhân, sau đó lấy ra một thanh cổ cầm, bắt đầu đàn tấu cho mấy người.
Làn điệu du dương quanh quẩn, khiến tâm thần người ta thanh thản, không thể không nói cầm nghệ của Hồng cô nương này vô cùng bất phàm.
Hồng cô nương chậm rãi trầm tĩnh lại, nàng cảm thấy mình quá khẩn trương, Sở Cuồng Nhân chưa từng gặp nàng, sao có thể biết thân phận chân chính của nàng, nàng chỉ cần đàn tốt là được.
Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu quan sát Sở Cuồng Nhân, phát hiện tên Sát Thần khiến đám tu sĩ ma đạo nghe tin đã sợ mất mật này đúng là lớn lên như thần tiên.
Hồng cô nương gặp qua vô số người, nhưng bất luận là tướng mạo hay là khí chất, không ai có thể vượt qua Sở Cuồng Nhân.
Bỗng nhiên, Hồng cô nương nhìn Sở Cuồng Nhân lộ ra ý cười nghiền ngẫm với nàng, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại sinh ra một cỗ hoảng sợ.
Coong một tiếng, dây đàn đứt gãy, tiếng đàn gián đoạn.