Chương 158: Câu Hồn Tác, Hai Tông Tề Tụ, Ngươi Không Có Cơ Hội
"Chúc mừng kí chủ rút được Câu Hồn Tác cấp tinh diệu!"
Một ngày này, Sở Cuồng Nhân vừa rút phần thưởng xong.
Sau khi nhìn thấy phần thưởng, hai mắt hắn tỏa sáng, tâm niệm vừa động, trong tay xuất hiện một cái xiềng xích đen nhánh tràn ngập khí tức quỷ quyệt.
Phía cuối xiềng xích có một cái móc, bốc lên từng tia từng sợi hắc khí, chạm tay vào rét lạnh, giống như cầm một khối băng.
"Đây chính là Câu Hồn Tác sao?"
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Câu Hồn Tác chính là một kiện Thánh Vương khí, có công hiệu câu hồn phách người khác, vô cùng đáng sợ, dựa vào cảnh giới bây giờ của Sở Cuồng Nhân mà thi triển Câu Hồn Tác này, sợ rằng ngay cả Vô Thượng Chí Tôn cũng khó mà thoát khỏi kết cục bị câu hồn.
Linh hồn là một vật vô cùng huyền diệu, nghe nói Thánh Nhân cũng không có nghiên cứu cao về linh hồn, các tu sĩ khác càng không cần phải nói, trên đời này, thủ đoạn có thể nhằm vào linh hồn quá ít.
Sở Cuồng Nhân dám đoán chắc, trên đời này căn bản không tìm ra mấy thứ như Câu Hồn Tác, thực sự quá hiếm có.
"Ha ha, có vật này, ta sẽ không sợ bất cứ tồn tại nào dưới Thánh Nhân." Sở Cuồng Nhân thu Câu Hồn Tác vào Linh Khư luyện hóa.
Câu Hồn Tác ẩn chứa đạo vận linh hồn, dựa vào vật này, thậm chí Sở Cuồng Nhân có thể tìm hiểu ra một số thủ đoạn linh hồn.
Đương nhiên, chuyện này vô cùng khó khăn.
Có điều ngộ tính của hắn kinh người, làm được hay không cũng khó nói.
"Thánh Tử."
Lúc này, trong hư không có một người xuất hiện, chính là Thanh Lan Chí Tôn.
"A, sao vậy?" Sở Cuồng Nhân hỏi.
Bởi vì chuyện của ma tu, hắn để Thanh Lan Chí Tôn, Mạnh lão bà đi giúp đỡ Càn Vương, chỉ để lại thất tổ ở bên người.
Hiện tại Thanh Lan Chí Tôn xuất hiện, nhất định đã gặp chuyện gì rồi.
"Chúng ta bắt được một người ở ngoài bìa rừng, dường như hắn cũng để ý đến bí cảnh Thối Ma trì, nhưng người này là bằng hữu của Thánh Tử."
"Hả, bằng hữu của ta?"
"Là thiếu chủ của Bạch Ngọc lâu, Lý Tinh Thần."
Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc, tại sao Lý Tinh Thần lại tới Càn quốc rồi?
"Dẫn ta đi nhìn xem."
Trong vương cung Càn quốc.
Một đám thủ vệ đang trông coi một thanh niên, trong đám thủ vệ này có Tôn giả, nhưng bọn họ không dám có chút sơ sót.
Trước đó bắt người thanh niên này, nếu không phải Mạnh lão bà và Thanh Lan Chí Tôn xuất thủ, chỉ sợ bọn họ sẽ không làm gì được đối phương.
"Lão sư, làm sao lại có nhiều người như vậy, có phải bí cảnh kia bại lộ rồi không?" Lý Tinh Thần đang nói chuyện với tàn linh Thánh Vương trong cơ thể.
Tàn linh Thánh Vương kia cũng có chút nóng nảy, "Xem ra đúng là bí cảnh đã bị phát hiện, không được, Tinh Thần, trong bí cảnh có thứ rất quan trọng, có tác dụng lớn đối với ngươi, không thể để người khác lấy đi."
"Lão sư yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Lý Tinh Thần gật đầu.
Hắn ta là thiếu chủ của Bạch Ngọc lâu, thực lực của Bạch Ngọc lâu không yếu hơn Càn quốc, ngay cả Càn Vương cũng không dám làm gì hắn ta.
Không lâu sau, một người thanh niên áo trắng đi tới.
Nhìn thấy người tới, Lý Tinh Thần vô cùng kinh ngạc, "Sở huynh!"
Mà sau khi tàn linh Thánh Vương trong cơ thể hắn ta phát hiện Sở Cuồng Nhân, lập tức thu liễm khí tức, tận lực che giấu chính mình.
"Lý huynh, thật sự là ngươi."
Sở Cuồng Nhân kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi lại tới đây?"
Con ngươi Lý Tinh Thần đảo một vòng, nói: "Ta tới đây lịch luyện, nhưng không biết tại sao những người này đột nhiên nửa đường vọt ra, bắt ta, Sở huynh, sao ngươi lại ở đây?"
Sở Cuồng Nhân nói sơ qua chuyện của ma tu.
"Thì ra là thế." Lý Tinh Thần như có điều suy nghĩ, xem ra đám ma tu này để mắt đến trái tim Thánh Vương của lão sư, vật này là lão sư để lại cho hắn ta tu luyện, hắn ta không thể để đám ma tu này lấy được.
Suy nghĩ một lát, Lý Tinh Thần nói: "Sở huynh, nếu có ma tu đến đây làm hại, không bằng để cho ta giúp đỡ các ngươi một chút đi."
"Vậy ta thay mặt Càn Vương đa tạ Lý huynh."
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Hắn cũng không để ý chuyện Lý Tinh Thần lưu lại giúp đỡ, nhưng lúc nói chuyện với nhau, hắn mơ hồ phát hiện đối phương che giấu một số việc.
Nhưng có người nào không có bí mật chứ, Sở Cuồng Nhân cũng không tính tìm hiểu ngọn nguồn, mà bảo người ta dẫn Lý Tinh Thần đi nghỉ ngơi.
...
Đêm, trăng sáng treo cao.
Trong một rừng cây phía đông nam của Vương đô, có từng bóng người đi vào, tụ tập lại một chỗ, chính là đám cao thủ ma đạo trong Thanh Long vực.
Ngoại trừ Luyện Thi tông không biết rõ tình hình không tới ra, thì Cực Nhạc tông và Tu La tông có hơn phân nửa cao thủ đến, ngay cả tông chủ cũng xuất động.
Những người này tụ tập ở đây, bầu không khí tràn ngập sát khí.
"Tông chủ Tu La tông, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Tông chủ Cực Nhạc tông là một nữ tử vóc người nóng bỏng, nàng ta thản nhiên nói với Tu La tông chủ.
Tu La tông chủ là một đại hán đầu trọc, trên người tràn ngập khí tức hung hãn, đôi mắt không chút kiêng kỵ đảo qua các vị trí trên cơ thể Cực Nhạc tông chủ, "Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn lẳng lơ như vậy."
Cực Nhạc tông chủ cau mày, "Thối Ma trì còn chưa mở ra, miệng ngươi sạch sẽ chút đi, ta không ngại đánh một trận với ngươi bây giờ đâu."
"Ha ha, tới thì tới, đúng lúc để ngươi lĩnh giáo uy lực của bản đại gia!" Đại hán đầu trọc cười hắc hắc, nói một câu hai nghĩa.
"Tông chủ, lấy đại cục làm trọng." Thấy hai vị tổng chủ chủ giương cung bạt kiếm, trưởng lão của hai tông môn không khỏi lên tiếng khuyên can.
"Hiện tại đánh nhau, sẽ dẫn tới người khác chú ý."
"Không sai, dù sao nơi này cũng là vương đô của Càn quốc."
"Hơn nữa... Sở Cuồng Nhân cũng ở đây."
Hai vị tông chủ vốn không thèm để ý Càn quốc Càn Vương cái gì, nhưng nghe đến tên Sở Cuồng Nhân, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.
Các ma tu còn lại cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Hôm nay, cái tên Sở Cuồng Nhân này đã sớm oanh động thiên hạ, nhất là trong giới Ma Đạo, càng là Sát Thần người người kiêng kỵ.
Đến bây giờ, vô số ma tu vẫn khó mà quên được trận chiến tại Ma Khốc sơn.
Hơn nữa, đó là ba năm trước đây, không thể nghi ngờ, hiện tại Sở Cuồng Nhân tuyệt đối còn khủng bố hơn ba năm trước.
"Khốn khiếp, tại sao tên Sở Cuồng Nhân này cũng tới tham gia náo nhiệt, lần trước tại Bắc Lăng Đạo Châu cầm đi ma thương còn chưa đủ, hiện tại đến ma tâm cũng muốn lấy đi sao? Thật mẹ nó không cho chúng ta một con đường sống mà."
Tu La tông chủ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy có chút biệt khuất.
"Một mình Sở Cuồng Nhân đã đủ phiền toái, đừng nói đến sau lưng hắn còn có người hộ đạo cấp bậc Vô Thượng Chí Tôn, cho nên, vì lấy được ma tâm, tốt nhất trước khi tiến vào bí cảnh, chúng ta đừng gây ra động tĩnh gì."
Cực Nhạc tông chủ nói.
"Sau khi có được ma tâm, đột phá Thánh Nhân, chuyện đầu tiên lão tử muốn làm là giết chết tên Sở Cuồng Nhân này!" Tu La tông chủ nói ra một câu ngoan thoại, mặc dù hắn ta cũng biết khả năng này không lớn.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ta nói thích miệng.
"Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này."
Một giọng nói vang lên.
Sau đó từ trên trời giáng xuống một đạo chưởng kình bàng bạc!
Đạo chưởng kình này trực tiếp đánh lên người Tu La tông chủ, nện hắn ta lên mặt đất, chỉ nghe thấy mặt đất phát ra một tiếng ầm vang, lực trùng kích kinh khủng khiến mặt đất trực tiếp lõm xuống, hình thành một cái hố to.
"Là ai? !"
"Chưởng kình này, chẳng lẽ là..."
Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra chưởng kình.
Chỉ thấy một bóng người mặc bạch y tuyệt thế đạp không mà đến, ánh trăng chiếu trên người hắn, càng vô cùng thánh khiết, giống như là tiên nhân từ trên mặt trăng đi xuống, khiến người ta say mê.
Nhưng một đám ma tu nhìn thấy người này, trên mặt lại tràn đầy hoảng sợ!
"Là hắn! Sở Cuồng Nhân! !"
"Đáng chết, làm sao hắn lại xuất hiện ở đây!"
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? !"