Chương 65: Người Nào Phản Đối, Người Nào Tán Thành? Điên Cuồng Lấy Hết Bí Cảnh
Mọi người cười to.
Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngồi ở chỗ cũ, trong đầu không ngừng hiện ra tin tức liên quan tới thần thông mới lấy được.
Tầm Bảo Thuật, tên như ý nghĩa là một loại thần thông dùng để tìm kiếm bảo vật, phạm vi tìm kiếm căn cứ vào tu vi của người sử dụng, cực kì mạnh mẽ.
"Thần thông này đến thật đúng lúc."
Trên mặt Sở Cuồng Nhân hiện ra nụ cười.
Với một suy nghĩ, hắn bắt đầu sử dụng Tầm Bảo Thuật, ngay sau đó, tin tức vọt tới từ bốn phương tám hướng.
" Trên sườn núi ba trăm dặm phía trước, có một gốc bảo dược."
" Bốn trăm dặm phía tây bắc, có mỏ linh khoáng."
"Sáu trăm dặm về phương nam, trong một sơn động có giấu Chí Tôn khí."
" Một ngàn ba trăm dặm về phía nam có Địa Linh Tủy ngưng tụ..."
Đủ loại tin tức có quan hệ với bảo vật vừa xuất hiện bên trong bộ não của Sở Cuồng Nhân, thậm chí còn kèm theo một vài bức ảnh.
Tầm Bảo Thuật này, quá mạnh mẽ.
Không hổ là thần thông cấp truyền thuyết.
Sở Cuồng Nhân cảm thây hiện tại mình là một dụng cụ dò bảo vật có thể di chuyển, nơi nào có bảo vật, hắn đều nắm được.
"Quá tuyệt vời!" Nội tâm Sở Cuồng Nhân vô cùng kích động.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Sở Cuồng Nhân không kịp chờ đợi, mang theo bọn người Lam Vũ đi về phía bảo vật cách bọn họ gần nhất.
Trên một sườn núi, một gốc bảo vật như nhân sâm đang chôn mình trong đất, đột nhiên, những chùm sáng rực rỡ nở ra từ bảo dược.
Đây là ánh sáng của sự biến đổi!
Là một loại biểu tượng cho thấy bảo dược đã lên cấp.
Ánh sáng của sự biến đổi này thu hút mấy tu sĩ tới đây.
"Ánh sáng này, dao động mãnh liệt như vậy, đây ít nhất cũng là một gốc bảo dược thượng phẩm, thậm chí gần đạt tới cấp Chí Tôn."
"Thuốc này với ta mà nói có tác dụng rất lớn!"
"Hừ, gốc bảo dược này trừ ta ra không còn ai khác có thể lấy được."
Trong lúc nhất thời, mấy tu sĩ thiên kiêu vì bảo dược mà ra tay đánh nhau.
Có thể chỉ chốc lát, đã có mấy người tới.
Mấy tu sĩ thiên kiêu nhìn thấy người đến, đột nhiên không đánh nữa, nguyên một đám người nhìn lấy người mới tới, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, thậm chí còn mang theo sợ hãi.
"Là hắn, Sở Cuồng Nhân!"
" Sao hắn lại tới đây."
Sở Cuồng Nhân không để ý đến những người khác, đi thẳng tới trước mặt bảo dược, đào đi, bỏ vào bên trong Càn Khôn giới.
Lúc này, có người bất mãn.
"Sở Cuồng Nhân, bảo dược này là chúng ta phát hiện trước, ngươi không thèm hỏi câu nào đã đào đi mấy, khó tránh khiến người ta bất mãn."
Sở Cuồng Nhân trầm tư: "Hình như nói như vậy cũng đúng, quả thật là không lễ phép cho lắm."
Nói xong hắn nhìn lấy mấy người, nói: "Vậy ta hỏi một chút đi, hiện tại ta muốn lấy gốc bảo dược này đi, các ngươi người nào phản đối, người nào tán thành?"
"Ta phản đối!" Một tu sĩ hô to một tiếng.
Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí gào thét tuôn ra, trong nháy mắt đánh cho tu sĩ kia bay ra ngoài, ngã trên mặt đất thổ huyết.
Những người khác thấy thế, nhất thời cảm thấy tê cả da đầu.
"Người nào phản đối, người nào tán thành?"
Sở Cuồng Nhân lại hỏi một lần, chăm chú nhìn mấy người.
"Ta ta tán thành..."
"Ta cũng tán thành."
Trong lòng có vài người đang gào thét không biết xấu hổ.
Ngươi làm ra chuyện này rồi thì làm sao có thể phản đối!
Chúng ta có tư cách phản đối sao?
Móa!
Sở Cuồng Nhân hài lòng gật đầu: "Rất tốt, thật ra ta vẫn rất dễ nói chuyện, có ý kiến gì, mọi người cứ nêu ra, đã mọi người cũng không có ý kiến, vậy thì ta đi trước."
Hắn mang theo mấy người Lam Vũ tiếp tục đi đến chỗ của bảo vật tiếp thoeo.
Để mấy thiên kiêu còn lại lộn xộn trong gió.
...
Bên trong bí cảnh, một số tu sĩ thiên kiêu đang tranh giành Địa Linh Tủy.
Lúc này, Sở Cuồng Nhân mạnh mẽ can thiệp, nói thẳng: "Địa Linh Tủy này thuộc về ta, các ngươi người nào tán thành, người nào phản đối?"
Một đám thiên kiêu làm sao dám phản đối.
Cho dù là thiên kiêu như Viên Hoằng nằm trong đám người tranh giành, nhưng cũng chỉ có thể im miệng, nội tâm day dứt, vô cùng phiền muộn.
...
"Bảo vật này thuộc về ta, các ngươi người nào tán thành, người nào phản đối?"
"Ta phản đối!"
Người phản đối, tốt!
"Bây giờ còn ai phản đối không?"
Mọi người: "..."
"Rất tốt."
Tình huống tương tự như trên liên tục xảy ra bên trong bí cảnh, Sở Cuồng Nhân mang theo bọn người Lam Vũ, điên cuồng thu hết các loại bảo vật.
Một giây trước, còn có người vì bảo vật mà quyết đấu sinh tử, nhưng vào một giây sau, khi Sở Cuồng Nhân đã tới, thì trực tiếp bị lấy đi.
Tất cả mọi người đều khó chịu.
Bí cảnh Minh Nguyệt lớn như vậy, tại sao Sở Cuồng Nhân luôn tìm ra bảo vật? Chẳng lẽ bí cảnh này lại là hậu hoa viên nhà hắn.
Nhưng suy nghĩ thế này cũng không khác sự thật cho lắm.
Hiện tại bên trong bí cảnh căn bản không có người nào là đối thủ của Sở Cuồng Nhân, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, thì nơi này còn không phải hậu hoa viên của hắn sao?
"Chết tiệt, cái tên trời đánh Sở Cuồng Nhân dó, quá bá đạo, vất vả lắm ta mới tìm được Chí Tôn khí, hắn lại lấy đi mất!"
"Người nào phản đối? Người nào tán thành? Ta phun vào, ở nơi này có người dám phản đối chứ! Nếu không thì bị hắn dùng một kiếm đánh trọng thương."
"Hu hu, Địa Linh Tủy của ta!"
"Chuyến đi vào bí cảnh lần này, thật sự là quá tệ."
"Ông trời ơi, hãy giáng một tia sét đánh chết tên này đi."
"Đi đi, còn chơi cái rắm gì nữa!"
"Gia hỏa này phách lối như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội tất cả mọi người sao? Cho dù hắn là Đại sư huynh của Huyền Thiên tông thì cũng quá phách lối rồi."
"Người ta sợ cái rắm gì, Lôi Ngạo cũng dám giết, còn sợ đắc tội chúng ta sao? Dù sao trước khi gia nhập thiên hạ, hắn đã tuyên chiến với thiên hạ, hiện tại cũng không sợ đắc tội thêm với chúng ta, ai, cuồng nhân, thật là một cuồng nhân!"
Bên trong toàn bộ bí cảnh đều là tiếng oán than.
Vô số thiên kiêu bị Sở Cuồng Nhân ép tới không ngóc đầu lên được.
Bí cảnh, một con đường núi.
Sở Cuồng Nhân mang theo bọn người Lam Vũ đi về phía bảo vật kế tiếp.
Ở phía sau hắn, bọn người Mộ Dung Hiên, Nam Cung Hoàng dùng một ánh mắt cuồng nhiệt tới tột đỉnh nhìn bóng lưng của hắn.
Mấy ngày nay, bọn họ thật sự quá hưng phấn.
Từng món từng món bảo vật bị bọn họ bỏ vào trong túi, mà trên cơ bản bọn họ còn không cần động thủ, Sở Cuồng Nhân bước vào trận chiến, không người nào dám nhúc nhích!
Loại cảm giác được đại lão kéo, thoải mái đến muốn nổ tung!
"Bảo vật kế tiếp là... bảo dược cấp Chí Tôn! !" Cảm nhận được bảo vật kế tiếp, sắc mặt Sở Cuồng Nhân hơi thay đổi.
Bảo dược Chí Tôn, loại bảo vật này đối với Tôn giả mà nói cũng có tác dụng rất lớn, tu sĩ dưới Tôn giả lại càng đuổi theo nó như vịt.
Đương nhiên, đối với Sở Cuồng Nhân mà nói thì tác dụng của nó cũng không lớn lắm.
Căn cơ của hắn quá kinh khủng, cho dù là bảo vật cấp Chí Tôn cũng không thể mang lại hiệu quả lớn cho hắn,
Nhưng nếu đưa cho nhóm sư đệ sư muội thì ngược lại cũng sẽ không tệ.
Những ngày gần đây, phần lớn bảo vật hắn giành được ở bên trong bí cảnh đều tặng cho bọn người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên.
Điều này khiến mấy người bọn họ càng một lòng một dạ với hắn.
Rất nhanh.
Sở Cuồng Nhân đã tới chỗ có bảo dược Chí Tôn, nhưng mà hắn lại thấy được một người ở chỗ này, mới đầu hắn cũng không thèm để ý, nhưng sau khi hắn nhận ra thân phận của đối phương, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Há, là hắn."
Sở Cuồng Nhân nhìn tu sĩ mặc huyết bào trước mắt, không khỏi kinh ngạc.
Người này, là Huyết Linh Tử của tộc Dạ Xoa.
Huyết Linh Tử và Sở Cuồng Nhân gần như đi đến chỗ của bảo dược Chí Tôn cùng một lúc, ánh mắt hai người va chạm, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không nghĩ tới sẽ chạm mặt ngươi ở nơi này, Sở Cuồng Nhân." Huyết Linh Tử nhìn Sở Cuồng Nhân, trên khuôn mặt yêu mị xuất hiện sự tò mò.
Những ngày gần đây, hắn nghe được không ít chuyện liên quan tới đối phương.
Mỗi một chuyện đều cực kì kinh thiên động địa.
"Ta cũng không ngờ tới."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, sau đó hắn nhìn về phía bảo dược đang tràn ngập ánh sáng màu vàng nhạt, thản nhiên nói: "Như vậy hiện tại vấn đề là, gốc bảo dược này ta muốn, ngươi phản đối, hay là tán thành?"
"Ta... Phản đối!"