Chương 64: Chí Tôn Lôi Hỏa Nổi Giận, Thần Thông Truyền Thuyết, Đại Sư Huynh Chê Cười
Bên ngoài bí cảnh Minh Nguyệt.
Các cường giả của đạo thống lớn đều đang bàn tán chuyện gì đó, vốn dĩ là dị tượng Thánh Nhân chết đi, hiện tại thì nghĩ đến chuyến đi vào bí cảnh lần này, thiên kiêu của đọa thống nhà nào có thể dẫn đầu, chiếm vị trí thống lĩnh.
Mà trong đó, kẻ đắc ý nhất chính là Chí Tôn tộc Lôi Chuẩn.
"Tộc Lôi Ngạo ta, chính là một trong tám vị Thiếu Đế đương thời, chiến lực vô song, có thể chiến đấu vượt qua một đại cảnh giới, nói cách khác, thực lực của hắn tương đương với Chiến Vương, thử hỏi bên trong bí cảnh có người nào có thể ngang hàng?"
Đặc điểm rõ ràng nhất của Thiếu Đế là chiến đấu vượt cảnh giới, hơn nữa không chỉ vượt cảnh giới nhỏ, mà chính là đại cảnh giới!
Càng về sau càng khó vượt qua cảnh giới, chỉ khi ở cảnh giới Động Hư mà có thể địch nổi Chiến Vương mới có đầy đủ tư cách được gọi là Thiếu Đế!
Thiên kiêu tiến vào bí cảnh đều từ Chiến Vương trở xuống, mà Lôi Ngạo lại nắm giữ chiến lực cấp bậc Chiến Vương, đây tuyệt đối là ưu thế lớn.
Cũng khó trách người tộc Lôi Chuẩn đắc ý như thế.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lần này Lôi Ngạo sẽ thu được nhiều lợi ích lớn.
" Tộc Lôi Chuẩn quá tự tin rồi, ta thấy Đại sư huynh Huyền Thiên tông có lẽ cũng không kém Lôi Ngạo của tộc ngươi đâu."
Có một Chí Tôn nói, ngược lại hắn cũng không hề có quan hệ tốt với Huyền Thiên tông, chỉ đơn giản là nhìn không nổi bộ dạng đắc ý kiêu ngạo của tộc Lôi Chuẩn.
"Há, Sở Cuồng Nhân, ngược lại cũng là một hạt giống không tệ, chỉ mong hắn không gặp Lôi Ngạo tộc ta, nếu không sinh tử khó biết được."
Chí Tôn tộc Lôi Chuẩn tràn đầy tự tin đối với Lôi Ngạo.
Lời này vừa rói ra, trưởng lão Như Yên cực kỳ bất mãn: " Chí Tôn Lôi Hỏa, ngươi thật sự nghĩ Lôi Ngạo vô địch thiên hạ sao, nếu hắn chạm mặt Cuồng Nhân, kẻ nào phải chết cũng chưa biết chắc, ngươi vẫn nên lo lắng cho Lôi Ngạo đi."
"Hừ, vậy chúng ta sẽ rửa mắt chờ đợi."
Chí Tôn Lôi Hỏa cười khẩy, chờ để chế giễu.
Lúc này, bỗng nhiên Chí Tôn Lôi Hỏa nhướng mày, cảm giác bên trong Càn Khôn giới truyền đến một cơn chấn động, là một la bàn truyền tin.
"Trong tộc truyền tin, chuyện gì xảy ra?"
" Chí Tôn Lôi Hỏa, ngọn lửa sinh mệnh của Lôi Ngạo đã tắt, đến cùng là có chuyện gì xảy ra! !" Bên trong la bàn truyền tin truyền ra một tiếng gầm nhẹ, dù là không có gặp mặt, cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của chủ nhân giọng nói này có bao nhiêu khó coi.
Ngọn lửa sinh mệnh, biểu thị tánh mạng của tu sĩ, không ít đạo thống đều sẽ lấy một giọt huyết tinh của đệ tử, chế tạo ra một ngọn lửa sinh mệnh.
Ngọn lửa sinh mệnh tắt, thì cho biết tu sĩ đã chết.
Giọng nói trong la bàn truyền tin truyền ra, không ít người ở đây đều nghe được.
Nhất thời, sắc mặt của mọi người đều trở nên vô cùng kì lạ.
Có mấy Chí Tôn thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Mà sắc mặt Chí Tôn Lôi Hỏa trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn cũng hoảng sợ, tại sao Thiếu Đế Lôi Ngạo lại chết chứ?
"Tộc trưởng, ta... ta không biết!"
" Bây giờ Thiếu Đế vẫn còn đang ở bên trong bí cảnh!"
Chí Tôn Lôi Hỏa vội vàng nói.
" Bên trong bí cảnh? Hắn cũng đã chết rồi! !"
Tộc trưởng tộc Lôi Chuẩn giận dữ hét lên: " Các ngươi ở nơi nào, tra rõ ràng cho ta, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, Lôi Ngạo chết như thế nào!"
Đây chính là một Thiếu Đế đấy!
Một Thiếu Đế tiền đồ vô lượng, một khi trưởng thành, không nói trăm phần trăm có thể trở thành đế vương, nhưng ít ra cũng là một trụ cột của đạo thống! !
Đổi lại cái nào đạo thống đều chịu không được a.
Truyền tin la bàn quang mang dập tắt.
Nhưng Lôi Hỏa Chí Tôn còn sững sờ tại nguyên chỗ không có lấy lại tinh thần, còn lại mấy cái đạo thống các Tôn giả hai mặt nhìn nhau, đều là lộ ra vẻ đăm chiêu.
Trước đó một giây còn dương dương đắc ý, nói Thiếu Đế của mình lợi hại đến cỡ nào, giờ thì tốt rồi, một giây sau biết Thiếu Đế mình đã chết.
Đây không phải là chuyện cực kì vui hay sao?
"Đến tột cùng là ai làm!"
Chí Tôn Lôi Hỏa lấy lại tinh thần, sắc mặt âm trầm.
...
Lúc này.
Bên trong bí cảnh Minh Nguyệt.
Bọn người Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ và Nam Cung Hoàng đang thăm dò bí cảnh.
Bí cảnh này rất lớn, tuy đã rách nát, nhưng dù sao cũng là chỗ ở của Thánh Nhân, cẩn thận tìm kiếm không chừng sẽ gặp không ít cơ duyên.
Tỉ như có chỗ sẽ xuất hiện bảo dược, linh khoáng.
Trong số đó, Sở Cuồng Nhân còn gặp Lý Tinh Thần, lúc gặp phải đối phương, đối phương đang cùng chém vài con Hắc Tử Thú, may mắn là Sở Cuồng Nhân đuổi tới, nếu không hắn có thể sống hay không cũng là chuyện không chắc.
"Thật đáng sợ, tại sao bên trong bí cảnh này có thể có Yêu thú khủng bố như thế, đây chính là cấp Chiến Vương đó." Lý Tinh Thần vẫn còn sợ hãi.
"Đều là chạy ra từ ben trong sương mù."
Sở Cuồng Nhân nói.
Những Hắc Tử Thú cấp Chiến Vương này đều là Hắc Quang Thánh Nhân nuôi nhốt ở bên trong sương mù, dùng tử khí nuôi nấng, hiện tại Hắc Quang Thánh Nhân chết rồi, miền sương mù không còn nữa, những con Hắc Tử Thú này cũng tản ra bốn phía.
"Sở huynh, bên trong bí cảnh này quá nguy hiểm, ta đi theo bên cạnh ngươi sẽ tương đối an toàn, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Tinh Thần cười cười nói.
"Tùy ngươi." Ngược lại Sở Cuồng Nhân không có ý kiến gì.
Bí cảnh rất lớn, sợ là phải bỏ ra mấy ngày để thăm dò.
"Ngươi nói xem Minh Nguyệt Thánh Nhân này cũng thật khó hiểu, chỉ có một mình hắn thì cần gì ở nơi lớn như vậy chứ." Lý Tinh Thần thầm nói.
Bên cạnh, Nam Cung Hoàng thản nhiên nói: "Thánh Nhân cũng là người, tính cách khác nhau, có vài Thánh Nhân chỉ cần một căn phòng sống qua ngày, có vài Thánh Nhân thì có thú vui rất là xa xỉ, ở trong một tòa cung điện lớn, chuyện này cũng không hiếm."
"Đúng vậy, ngươi nói thủ đoạn của vị Thánh Nhân này thật sự không tầm thường, vậy mà có thể mở ra một tiểu thế giới rộng như vậy, nơi này gần bằng một nửa thành Bạch Vân của chúng ta rồi, lợi hại lợi hại." Lý Tinh Thần nói.
"Ừm, quả thực là vậy."
Mấy thiên kiêu tập trung lại với nhau, nói chuyện trời đất.
Mà ở bên cạnh, Sở Cuồng Nhân ngồi sang một bên, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế, thì đang tổ chức bốc thăm xổ số hàng ngày.
"Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ, rút ra cái nào cũng tốt, phù hộ lần này ta sẽ may mắn một chút."
"Không cầu những thứ trong truyền thuyết, chỉ xin hoàng kim chắc cũng không quá đáng chứ?"
Thái độ Sở Cuồng Nhân bình tĩnh, nhưng trong lòng đang nói những lời đau khổ.
Sau lần hắn rút được Thiên Linh Tủy trước đó, hắn cũng không còn rút được những ban thưởng cấp hoàng kim, ngay cả cấp bạc cũng ít đến đáng thương.
"Chúc mừng kí chủ rút được thần thông Tầm Bảo Thuật trong truyền thuyết!"
"Ta dựa vào!"
Sở Cuồng Nhân đứng lên.
Lại là thần thông cấp truyền thuyết!
Thời cơ của hắn đến rồi! !
Mọi người thấy bộ dạng mừng như điên bộ của Sở Cuồng Nhân thì đều sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy đối phương kích động như vậy.
"Đại sư huynh, ngươi có chuyện gì sao?"
Mọi người hiếu kỳ hỏi.
"E hèm, không có gì, chỉ là ta nghĩ đến một số chuyện vui mà thôi." Sở Cuồng Nhân kềm chế tâm tình kích động nói.
"Sở huynh, có chuyện vui gì, nói ra để chúng ta cùng vui vẻ có được không." Lý Tinh Thần tò mò hỏi.
"Chỉ là một chuyện cười, trước kia có một gia đình, có đứa nhỏ tên là Chu Xuyên, mỗi lần mẹ hắn đi mua quần áo đều nói là mua cho con lợn nhà ta mặc, haha... ""
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Mấy người Nam Cung Hoàng, Lý Tinh Thần đưa mắt nhìn nhau.
Cái này... Có gì đáng cười sao?
Hay là ta yêu cầu quá cao?
"Ha ha, buồn cười quá, buồn cười quá, Chu Xuyên? Heo mặc, ha ha..." Mộ Dung Hiên bỗng nhiên vỗ bắp đùi cười như điên.
Trong nháy mắt bọn người Nam Cung Hoàng kịp phản ứng.
Đây chính là chuyện cười Đại sư huynh kể!
Không cười chính là không nể mặt mũi!
Cười, nhất định phải cười!
"Ha ha, buồn cười, buồn cười quá."
"Lợi hại, không hổ là Đại sư huynh, đây là chuyện cười khiến ta cảm thấy buồn cười nhấy, ta có thể cười nguyên một năm, ha ha ha..."
"Sở huynh, không hổ là ngươi, cười chết ta rồi."
Nhìn thấy mấy người cười đến nổi ôm bụng, Sở Cuồng Nhân có chút sửng sờ, không phải, chuyện cười này thật sự buồn cưới đến thế nào?
Hắn nhìn về phía Lam Vũ ở bên cạnh, mà Lam Vũ thấy hắn nhìn qua, người không biết diễn kịch như nàng cũng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ha ha."
Công tử kể chuyện cười, có chết cũng phải cười một cái.