Chương 69: Tôn Giả Thi Lễ, Về Vương Đô Trước
"Không ngờ bên trong bí cảnh này còn có bí mật như vậy!"
"Đúng vậy, khiến người bất ngờ."
"Hay cho một tên Hắc Quang Thánh Nhân, âm hiểm ác độc, dám lấy thiên kiêu làm đồ ăn, đáng bị Minh Nguyệt Thánh Nhân trấn áp vạn năm."
Sau khi cường giả các đạo thống nghe xong, đều có chút oán giận.
Đồng thời, bọn họ cũng có thể hiểu được vì sao Sở Cuồng Nhân có thể giết chết một vị Thánh Nhân, vốn là Thánh Nhân tàn khuyết, còn có Minh Nguyệt Thánh Nhân tương trợ.
Mặc dù vẫn rất rung động, nhưng mọi người cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
"Hiện tại còn ai bất mãn nữa? Nếu không phải Cuồng Nhân, thiên kiêu của các ngươi đều trở thành đồ ăn của người khác đấy." Như Yên trưởng lão đảo mắt nhìn qua mọi người ở đây, đạm mạc nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn lời nào để nói.
"Sở tiểu hữu bản lĩnh hơn người, ta không còn lời nào đêt nói."
"Haiz, đây đều mệnh số a."
Bọn họ còn có thể nói cái gì?
Mặc dù phần lớn bảo vật trong bí cảnh rơi vào tay Sở Cuồng Nhân, nhưng đối phương cũng chém giết Hắc Quang Thánh Nhân, cứu một đám thiên kiêu.
Hơn nữa, người ta cũng dựa vào bản lĩnh của mình xông xáo bí cảnh, lấy được bảo vật, bọn họ không phục cũng không thể thay đổi sự thật được.
"Cứ như vậy thôi sao?" Như Yên trưởng lão nhướng mày.
"Chúng ta đã không có ý định truy cứu nữa, chẳng lẽ Như Yên trưởng lão vẫn có chuyện bất mãn sao?" Một vị Tôn giả lên tiếng hỏi.
Như Yên trưởng lão cười một tiếng, "Các ngươi vốn không có cái gì đáng truy cứu, nhưng Cuồng Nhân đã cứu một đám thiên kiêu trong bí cảnh, đại ân đại đức này, chẳng lẽ các ngươi không biểu thị cái gì sao?"
"Cái này..." Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Khá lắm, ngươi cầm hơn phân bảo vật trong bí cảnh Minh Nguyệt còn chưa đủ, hiện tại còn đánh chủ ý lên người chúng ta?
Một đám thiên kiêu như Phương Thiên, Viên Hoằng ngây ra.
Tình huống như thế nào?
Ở trong bí cảnh, bọn họ bị Sở Cuồng Nhân ép tới thảm như vậy, hiện tại không những không thể truy cứu, ngược lại, còn phải cảm tạ đối phương?
Trên đời này còn có chuyện hoang đường hơn chuyện này sao?
"Thế nào, có ơn không báo, tác phong của đạo thống Thánh tộc các ngươi như vậy sao, chuyện này nói ra sẽ khiến người khắp thiên hạ chê cười."
Trong hư không, giọng nói của thất tổ vang lên.
Sắc mặt các vị Tôn giả không ngừng thay đổi, đến Chí Tôn cũng lên tiếng rồi, nếu bọn họ không làm cái gì, chỉ sợ hôm nay sẽ không rời đi dễ dàng được.
Một vị Tôn giả của Lôi âm Tự đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, chắp tay trước ngực, trên mặt nở nụ cười, "Sở thí chủ rộng lượng nhân từ, cứu giúp một đám thiên kiêu của tự ta, bần tăng xin đa tạ."
Ông ta cúi người, cười nói: "Sau này nếu thí chủ rảnh rỗi đến Lôi âm Tự chơi, bần tăng sẽ quét dọn giường chiếu đón tiếp."
"Đại sư khách khí." Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Lôi âm Tự mở đầu trước, sau đó các vị tôn giả khác cũng không tiện mở miệng chống đối, nguyên một đám tiến lên nói lời cảm tạ với Sở Cuồng Nhân.
"Cám ơn Sở tiểu hữu, sơn môn của Ngũ Hành tông ta vĩnh viễn mở cửa với tiểu hưu, hoan nghênh tiểu hữu tùy thời đến chơi."
“Vạn Pháp tông ta cũng như vậy."
Một đám Tôn giả không thể không để xuống tư thái, cảm tạ Sở Cuồng Nhân, có vài người cam tâm tình nguyện, cũng có vài người nội tâm bất mãn.
Nhất là Bạch liên giáo và Dạ Huyết Chí Tôn của tộc Dạ Xoa, nói lời cảm ơn rất không trôi chảy.
Thánh Tử của Bạch Liên giáo bị Sở Cuồng Nhân chém một tay, Huyết Linh Tử bị Sở Cuồng Nhân trọng thương, hiện tại, bọn họ còn phải cảm tạ kẻ cầm đầu chuyện này?
Bọn họ cam tâm tình nguyện, đó mới là chuyện lạ.
Mấy trăm nghìn tu sĩ tại Bắc Hải hoàn toàn tĩnh mịch.
Bọn họ nhìn nguyên một đám Tôn giả, thậm chí là Chí Tôn đến hành lễ với một tên hậu bối trẻ tuổi, tất cả đều mộng.
Đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này rất không chân thật.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể rời đi chưa?" Một vị Chí Tôn hỏi, không phải ông ta hỏi Như Yên trưởng lão, mà là hỏi thất tổ.
"Đi đi." Thất tổ thản nhiên nói.
Dù sao đều là đạo thống Thánh Nhân, không được làm quá căng.
Một đám đạo thống và thiên kiêu tràn đầy mong đợi tiến đến, lại thất vọng quay về, duy nhất thắng lợi trở về cũng chỉ có Huyền Thiên tông.
Sau khi rời Bắc Hải, đám người của Huyền Thiên tông tìm đến một địa phương an toàn, tạm thời đặt chân, mọi người tụ tập cùng một chỗ, Như Yên trưởng lão hỏi thăm những chuyện đã xảy ra khi Sở Cuồng Nhân lịch luyện ở bên ngoài.
Sở Cuồng Nhân cũng không giấu diếm, nói ra toàn bộ.
Sau cùng, thất tổ cũng hiện thân.
Nhìn thấy Thất tổ đã quay về trạng thái đỉnh phong, Như Yên trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, "Thất tổ, ngươi ngươi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Khó trách vừa rồi nàng lại cảm thấy giọng nói của thất tổ trẻ ra.
Thì ra không phải ảo giác, mà là thật!
"Ha ha, còn phải đa tạ tiểu gia hỏa này." Thất tổ nói chuyện mình phục dụng Duyên Thọ Đan ra.
Như Yên trưởng lão chấn kinh, sau đó cuồng hỉ, "Nếu vậy, Huyền Thiên tông ta lại có thêm một vị Vô Thượng Chí Tôn rồi, đây là chuyện tốt a! Cuồng Nhân, ngươi thật sự là cứu tinh của Huyền Thiên tông ta!"
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Mọi người hàn huyên nửa ngày, sau đó Như Yên trưởng lão dự định mang theo mấy người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên trở về Huyền Thiên tông.
Trước khi đi, Sở Cuồng Nhân đã giao phần lớn bảo vật lấy được trong bảo khố Nguyên Linh và bí cảnh Minh Nguyệt cho Như Yên trưởng lão, để nàng mang về.
Đây đều là những thứ không có tác dụng gì với hắn.
Trong đó còn có thi thể của Minh Nguyệt Thánh Nhân.
"Như Yên trưởng lão, ta có một yêu cầu quá đáng, Minh Nguyệt Thánh Nhân cùng ta kề vai chiến đấu, đánh giết Hắc Quang Thánh Nhân, coi như chiến hữu của ta, bên trong thi thể ông ấy ẩn chứa đạo vận Thánh Khí, chúng ta có thể lĩnh hội sử dụng, nhưng xin đừng phá hỏng thi thể của ông ấy." Sở Cuồng Nhân nghiêm túc nói.
"Chúng ta tôn trọng suy nghĩ của ngươi, ngươi yên tâm đi, cỗ thi thể Thánh Nhân này, chúng ta sẽ xử lý thích đáng." Như Yên trưởng lão nói.
"Ừm, tốt."
......
"Công tử, tiếp theo chúng ta muốn đi đâu?" Lam Vũ hỏi.
"Đương nhiên là về vương đô, chuyện luận võ chọn rể vẫn chưa kết thúc đâu." Sở Cuồng Nhân còn chưa lên tiếng, Lý Tinh Thần đã trả lời trước.
Luận võ chọn rể...
Nghĩ đến đây, Sở Cuồng Nhân liền nhớ đến Linh Lung công chúa.
Nghiệt duyên a nghiệt duyên.
Nói thật, nếu không phát sinh quan hệ với Linh Lung công chúa, đối phương có luận võ chọn rể thế nào, gả cho ai cũng không liên quan tới hắn.
Nhưng bây giờ, trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Haiz, đây chính là tính chiếm hữu của nam nhân sao?
Trong lòng Sở Cuồng Nhân cảm khái.
"Đi, về vương đô trước." Sở Cuồng Nhân nói, cứ đặt chuyện này trong lòng cũng không phải biện pháp, dù sao cũng phải xử lí ổn thỏa mới được.
Thanh Vân vương triều, vương đô.
Mấy ngày trôi qua, đám thiên kiêu tiến về bí cảnh Minh Nguyệt cũng lần lượt trở lại vương đô, muốn tiếp tục tham gia luận võ chọn rể.
Vương đô, trong một quán rượu.
Mấy thiên kiêu của các đạo thống khác nhau tụ tập, đang trao đổi bảo vật đoạt được trong bí cảnh, sau đó phát hiện không có mấy người có thu hoạch.
"Đều tại tên Sở Cuồng Nhân kia, quá ghê tởm, hơn phân nửa bảo vật trong bí cảnh đều bị hắn ta chiếm mất." Một tên thiên kiêu bất mãn nói.
Nhắc đến Sở Cuồng Nhân, mọi người ở đây đột nhiên im lặng.
Ba chữ Sở Cuồng Nhân này như một ngọn núi áp lên ngực bọn họ, khiến bọn họ không thở nổi.
Quá khó khăn.
Sinh cùng một thời đại với nhân vật như vậy đúng là quá khó khăn.
"Người này, đúng là kinh tài tuyệt diễm."
Phương Thiên của Ngũ Hành tông cảm khái nói, mặc dù không cam lòng, nhưng ai cũng đều cảm nhận được, Sở Cuồng Nhân ưu tú, mọi người rõ như ban ngày.
"Đúng là hắn rất ưu tú, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ để hắn ép lên đầu như vậy sao?" Lâm Bá Thiên của Tử Dương cốc nói tiếp.
"Thôi, không nói chuyện này nữa."
Viên Hoằng của Vạn Pháp tông thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, liền đổi đề tài, "Các ngươi nói lần này luận võ chọn rể, ai có thể đứng thứ nhất đây?"