Chương 73: Yến Hội Vương Cung, Phò Mã Được Chọn, Ngươi Say Sao?
Vương đô Thanh Vân, trong vương cung.
Bởi vì chuyện luận võ chọn rể đột nhiên hủy bỏ, khiến rất nhiều thế lực bất mãn, thế lực bình thường thì cho một chút tài nguyên đền bù tổn thất là được.
Nhưng một số đạo thống Thánh Nhân lại không dễ gạt như vậy.
Cho nên Thanh Vân quốc chủ mở một trận thiết yến, khoản đãi đám thiên kiêu của những đạo thống này.
Trong cung điện hoa lệ.
Một đám thiên kiêu hội tụ, nhìn rượu ngon và đồ ăn ngon trước mặt, lại không hề cảm thấy hưởng thụ, trong lòng đều kìm nén một ngọn lửa vô danh.
Bọn họ đi thật xa đến nơi này tham gia luận võ chọn rể, nhưng đột nhiên nói hủy bỏ liền hủy bỏ, nói không tức giận mới lạ.
Tất cả mọi người đang chờ Thanh Vân quốc chủ cho bọn họ một lời giải thích.
Nhưng trong yến hội, cũng có người phát hiện một vị thiên kiêu có chút xa lạ, ngồi ở chỗ cực kỳ cao, thậm chí còn gần vị trí chủ vị hơn đám thiên kiêu đỉnh phong như Phương Thiên, Viên Hoằng.
"Người kia, là ai?"
Có người hiếu kỳ hỏi.
Nhưng lúc này, trong cung điện có hai bóng người đi đến, là Sở Cuồng Nhân dẫn theo Lam Vũ đi tới.
Nhìn thấy hắn, trong đám người lại nổi lên chút nghị luận.
"Sở Cuồng Nhân, hắn tới nơi này làm gì? Không phải nói hắn không hứng thú với chuyện võ chọn rể sao?"
"Đúng vậy, người đến đây đều muốn đòi một lời giải thích vì luận võ chọn rể bị hủy bỏ, gia hỏa này không có hứng thú, tới đây làm gì?"
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ánh mắt Sở Cuồng Nhân thản nhiên, được một cung nữ dẫn đến vị trí của mình, ngồi xuống.
Vị trí ngồi của hắn rất cao, cùng một hàng với Cố Trường Ca.
"Móa, làm sao lại ngồi cùng tên gia hỏa này vậy." Trong lòng Cố Trường Ca thầm mắng một tiếng, cảm thấy có chút không thoải mái.
Sở Cuồng Nhân lại không thèm để ý, thậm chí còn vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ biệt khuất của Cố Trường Ca, không thể không nói, hắn có chút xấu bụng.
Bỗng nhiên, có một ánh mắt tràn ngập địch ý rơi trên người hắn.
Sở Cuồng Nhân nhìn qua, đối diện là một tu sĩ mặc áo bào xanh đang chăm chú nhìn mình, trong mắt lộ ra nồng đậm địch ý.
Thiên kiêu xa lạ?
Nhưng địch ý ở đâu ra?
Sở Cuồng Nhân không hiểu, thi triển Động Tất Chi Nhãn xem xét.
"Thương Hàn, Thiếu Đế Thương tộc, tu vi Động Hư viên mãn..."
Nhìn đến nơi này, Sở Cuồng Nhân bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là tên Thiếu Đế Thương tộc kia, thảo nào lại có địch ý mãnh liệt với mình như vậy, dù sao chính mình đã đội mũ xanh cho đối phương.
Hắn nhìn Thương Hàn, ánh mắt lộ ra một chút thương hại.
Răng rắc...
Giống như phát hiện vẻ thương hại trong mắt Sở Cuồng Nhân, năm ngón tay của Thương Hàn khép lại, chén rượu trong tay trực tiếp trở thành bột mịn.
Thiên kiêu bốn phía nhìn thấy một màn này, trong lòng hơi động một chút.
Vị Thiên kiêu lạ mặt này và Sở Cuồng Nhân rất bất thường.
Nghĩ đến đây, bọn họ cảm thấy Thương Hàn thuận mắt hơn rất nhiều, thậm chí trong lòng một số người sinh ra một cỗ đồng bệnh tương liên.
Đoán chừng tất cả mọi người đều bị Sở Cuồng Nhân nghiền ép.
"Quốc chủ giá lâm."
Thanh Vân quốc chủ và hoàng hậu đi tới, sau lưng còn có Linh Lung công chúa, một đám thiên kiêu thấy thế, đứng dậy đón tiếp, phần lớn ánh mắt đều rơi trên người Linh Lung công chúa sau lưng Thanh Vân quốc chủ.
Hôm nay Linh Lung công chúa mặc một thân hoa phục cẩm tú, tóc búi lên, cài phượng trâm cửu linh, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao quý.
Sở Cuồng Nhân cũng theo bản năng nhìn sang.
Ánh mắt hai người đụng phải nhau, sau đó tách ra.
Nhưng Thương Hàn lại nhìn thấy một màn này, giống như một đôi đạo lữ thân mật ăn ý nhìn nhau, có tình cảm mập mờ nổi lên.
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Thương Hàn càng thêm mờ mịt.
"Chư vị không cần khách khí, ngồi đi."
Thanh Vân quốc chủ cười nhạt nói.
Sau khi ngồi vào chỗ, Thanh Vân quốc chủ cũng không nói nhảm, "Quả nhân biết chư vị có chút bất mãn với việc luận võ chọn rễ, cho nên mới an bài yến hội này, chính là muốn giải thích với mọi người một chút."
"Sau yến hội, các vị thuộc cùng một đạo thống có thể phái ra một đại biểu đến bảo khố chọn lựa một kiện bảo vật."
Thanh Vân bảo khố, chính là nội tình của Thanh Vân vương triều, bên trong có vô số bảo vật, để bọn họ đi vào chọn lựa bảo vật, chuyện này có thể thấy được thành ý của Thanh Vân.
Lúc này bất mãn trong lòng mọi người mới tán đi hơn phân nửa.
Dù sao, người ta không muốn luận võ chọn rể nữa, chẳng lẽ bọn họ có thể cưỡng ép sao?
Không cần làm gì liền đạt được một kiện bảo vật, đối với bọn họ mà nói, đây chính là chuyện tốt.
Mặc dù bảo vật không trân quý bằng Huyền Minh Chi Tinh, nhưng cho dù luận võ chọn rể diễn ra như cũ, bọn họ trổ hết tài năng cũng chưa chắc đã đạt được thắng lợi.
Nhưng bảo vật lại có thể thật sự cầm tới tay.
"Không biết quốc chủ có thể giải thích một chút, vì sao đột nhiên lại hủy bỏ luận võ chọn rể không." Phương Thiên vẫn rất hiếu kỳ.
"Đây cũng chuyện quả nhân phải nói, sở dĩ hủy bỏ trận luận võ chọn rể lần này, chủ yếu là vì Linh Lung đã có người trong lòng, nhắc tới cũng khéo, người này ở ngay trong đám người các ngươi." Thanh Vân quốc chủ cười nói.
Lời vừa nói ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Là ai, tên hỗn đản nào có được trái tim công chúa vậy?"
"Không phải Sở Cuồng Nhân chứ, đã mấy lần công chúa thể hiện dáng vẻ ưa thích không rời với hắn rồi."
"Không thể nào, không phải Sở Cuồng Nhân đã nói không có hứng thú với Linh Lung công chúa sao? Trước đó hắn còn không muốn tham gia luận võ chọn rể nữa."
"Vậy sẽ là người nào? ?"
Cũng có người nhìn Linh Lung công chúa, muốn từ trên người nàng nhìn ra manh mối gì đó, lại phát hiện ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn về một nơi nào đó.
Theo ánh mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy Sở Cuồng Nhân.
Trong lòng đám người Phương Thiên, Viên Hoằng lộp bộp một tiếng.
Không thể nào, không thể nào, không thể nào, thật sự là Sở Cuồng Nhân? ?
"Người này chính là Đại sư huynh của Huyền Thiên tông, Sở Cuồng Nhân!" Lúc trong lòng mọi người kinh nghi bất định, Thanh Vân quốc chủ trực tiếp mở miệng.
Ánh mắt mọi người nhao nhào nhìn về phía Sở Cuồng Nhân.
"Mặt khác, quả nhân đã kết thông gia với Huyền Thiên tông, sau này, Sở Cuồng Nhân chính là phò mã của Thanh Vân vương triều ta."
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Thanh Vân quốc chủ lại thả ra một trái bom, trực tiếp khiến tất cả mọi người nổ tung.
Đám người Phương Thiên, Viên Hoằng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt đỏ lên.
Móa nó!
Không phải ngươi nói không có hứng thú với công chúa sao?
Làm sao trong chớp mắt ngươi đã trở thành phò mã của Thanh Vân vương triều rồi?
Bên trong bí cảnh lấy phần lớn bảo vật đi còn chưa tính, hiện tại Linh Lung công chúa cũng lấy, thật sự không cho chúng ta đường sống a! !
Trái tim tất cả mọi người đều mất cân bằng.
Trong lòng trực tiếp mắng Sở Cuồng Nhân đến máu chó đầy đầu.
Nhưng như vậy hữu dụng sao?
Bảo vật trong bí cảnh Minh Nguyệt, Sở Cuồng Nhân cầm, còn trở thành phò mã của Thanh Vân vương triều nữa, tài sắc đều thu, người thắng lớn a!
"Phụ hoàng, ta không đồng ý! !"
Lúc này, Cố Trường Ca nhảy ra.
Nói đùa cái gì, để Sở Cuồng Nhân đạt được Huyền Minh Chi Tinh, để Sở Cuồng Nhân làm phò mã, hắn ta sẽ bị tức điên đó!
"Im ngay!"
Thanh Vân quốc chủ quát lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh, "Ngươi là thái tử của Thanh Vân vương triều, trên đại điện hành động như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"
Quan hệ thông gia với Huyền Thiên tông là do ông ta một tay chuẩn bị, chẳng lẽ lại vì một câu không đồng ý của Cố Trường Ca mà hủy bỏ sao?
"Phụ hoàng, Sở Cuồng Nhân cuồng vọng tự đại, tuyệt đối không phải phò mã thích hợp!" Cố Trường Ca lớn tiếng nói.
"Quả nhân nói hắn thích hợp chính là thích hợp, còn cuồng vọng tự đại? Có thiếu niên nào không ngông cuồng, thì thế nào?"
"Phụ hoàng..."
"Thái tử, ngươi say sao?"
Lúc Cố Trường Ca còn muốn nói gì, Thanh Vân quốc chủ lại nhìn hắn ta, đạm mạc nói, đây là điểm báo ông ta sắp nổi giận.
Trong lòng Cố Trường Ca run lên, mặc dù nội tâm cực độ không cam lòng, nhưng cũng không dám chống đối nữa, đành phải khom người lui ra.