Chương 74: Thương Hàn Khiêu Chiến, Không Có Khác Biệt, Hi Vọng Thất Bại
Thanh Vân quốc chủ tuyên bố Sở Cuồng Nhân thành phò mã của Thanh Vân vương triều!
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, trong lòng đông đảo Thiên Kiêu trở nên vô cùng phức tạp, cũng đang suy nghĩ sau khi Thanh Vân vương triều và Huyền Thiên tông kết minh, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với bố cục thế lực tại Thanh Long vực?
Bất kể như thế nào, chuyện Sở Cuồng Nhân trở thành phò mã đã là sự thật.
Trến yến tiệc, mọi người đều ước ao ghen tị.
Có được Vô Thượng Đạo Thể, thiên phú cường hãn tuyệt luân, xuất thân từ đạo thống Thánh Nhân Huyền Thiên tông, tài nguyên tu hành muốn gì được đó, hiện tại lại là phò mã của Thanh Vân vương triều, Linh Lung công chúa xinh đẹp vô song...
Đúng rồi, còn có Lam Vũ khăng khăng một mực với hắn nữa.
Thứ tu sĩ sở cầu chỉ đơn giản có bốn chữ, Pháp Lữ Tài Địa!
Mà Sở Cuồng Nhân, một người chiếm hết tất cả!
Làm sao có thể khiến người ta không hâm mộ? Không ghen ghét? !
Sở Cuồng Nhân ngồi tại chỗ, không thèm để ý ánh mắt như đao ở bốn phía phóng đến, làm sao, còn dám động thủ sao?
"Sở huynh, ngươi được nha." Lý Tinh Thần ngồi bên cạnh Sở Cuồng Nhân, vội vàng tiến tới, gương mặt bội phục.
Nhìn đi, ngoài miệng nói không có hứng thú, nhưng trong tình huống không ai biết đã bắt được Linh Lung công chúa rồi.
Trâu bò nha!
"Thân phận của Linh Lung công chúa cao quý, lại có Thanh Vân vương triều làm chỗ dựa, Sở huynh, ngươi chiếm tiện nghi lớn rồi." Lý Tinh Thần nói.
"Ta lại cảm thấy, có thể kết thân với công tử, là Linh Lung công chúa kia tu phúc tám đời." Lam Vũ nói, giọng nói nghe có vẻ chua chua.
Lý Tinh Thần nghĩ một lát, "Dường như cũng có mấy phần đạo lý."
Khuôn mặt Sở Cuồng Nhân như trích tiên, thiên phú cao, địa vị cũng cao, so với Linh Lung công chúa, có thể nói chỉ hơn chứ không kém.
Nếu như nói, Linh Lung công chúa là một trong số người đứng đầu đám nữ tu, thì Sở Cuồng Nhân cũng là độc nhất vô nhị trong đám nam tu.
Lý Tinh Thần càng nghĩ càng có đạo lý, cảm khái nói: "Sau khi tin tức này truyền ra, không biết có bao nhiêu nữ tu phải thương tâm rơi lệ đây."
"Có khoa trương như vậy không?"
Sở Cuồng Nhân buồn cười nói.
"Thanh Vân vương triều là đạo thống Thánh Nhân số một số hai thiên hạ, chắc hẳn phò mã cũng là nhân kiệt nhất đẳng trong gầm trời này."
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Là Thiếu đế Thương tộc Thương Hàn.
Mọi người nhìn qua, chỉ nghe thấy hắn ta tiếp tục nói: "Nghe nói Sở đạo hữu có thiên tư tuyệt thế, tại hạ Thương Hàn, cả gan muốn thỉnh giáo một chút."
Mấy người Phương Thiên, Viên Hoằng đưa mắt nhìn nhau.
Cái gì?
Bọn họ nghe thấy cái gì.
Người này muốn muốn khiêu chiến Sở Cuồng Nhân?
Có lầm hay không, không sợ chết sao?
Mặc dù bọn họ không quen nhìn Sở Cuồng Nhân, nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của đối phương mạnh, khiến người ta tuyệt vọng.
Đoán chừng bọn họ cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng người này lại dám khiêu chiến hắn, chẳng lẽ não bị nước vào rồi?
"Haiz, tự rước lấy nhục a!" Phương Thiên lắc đầu nói.
"Khiêu chiến Sở Cuồng Nhân, có lẽ trước kia ta cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ... Haiz, nói ra cũng thật muốn khóc."
Lâm Bá Thiên của Tử Dương cốc cũng không nhịn được thở dài một hơi.
"Chờ một chút, Thương Hàn..."
Có thiên kiêu đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Đồng tử Viên Hoằng đột nhiên co lại, "Thương... Chẳng lẽ là thế tộc cổ lão ở Chu Tước vực, Thương tộc! Thương Hàn, là Thiếu Đế Thương gia!"
Hai chữ Thiếu Đế vừa ra, mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Không ngờ ở nơi này có thể nhìn thấy một vị Thiếu Đế.
"Thương tộc là một trong mấy đạo thống Thánh Nhân ở Chu Tước vực, thực lực không hề yếu hơn Thanh Vân vương triều, Thiếu Đế Thương Hàn, thì ra là hắn."
"Khó trách dám khiêu chiến Sở Cuồng Nhân."
"Nghe đồn thực lực của người này còn mạnh hơn Lôi Ngạo."
Trên yến tiệc nhất thời vang lên tiếng nghị luận của rất nhiều người, mọi người nhìn Thiếu Đế Thương Hàn, trong mắt lộ ra kính sợ, hiếu kỳ.
Mà Sở Cuồng Nhân vừa bị khiêu chiến lại ngồi tại chỗ, cười nhạt một tiếng, "Thương đạo hữu, ngươi xác định muốn khiêu chiến ta?"
Thương Hàn chau mày, "Thế nào, không được?"
"Không phải, chỉ là con người ta có một tật xấu, chính là ra tay không biết nặng nhẹ, mấy ngày trước còn không cẩn thận đã chém một tên Thiếu Đế, sợ lát nữa ngươi không chịu được." Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Lời hắn nói lại khiến khóe miệng mọi người không nhịn được run rẩy.
Không cẩn thận chém một tên Thiếu Đế?
Nếu Lôi Ngạo có thể nghe được, đoán chừng sẽ tức giận đến sống lại.
Mà mọi người cũng nghe ra ý tứ trong lời nói này, người ta chính là không đặt vị Thiếu Đế Thương tộc kia vào mắt.
Phiên dịch ra chính là, ta không cẩn thận đều có thể chém giết Thiếu Đế cùng cấp bậc với ngươi đấy, ngươi có thể thừa nhận được không?
Sắc mặt Thương Hàn như được phủ lên một tầng sương lạnh, vô cùng băng lãnh, hắn ta lạnh lùng nói: "Sở Cuồng Nhân, tên của ngươi đúng là không sai với người."
"Phụ mẫu lấy tên, ta cảm thấy vẫn được."
"Cuồng Nhân, Thiếu Đế Thương tộc đường xa mà đến, hắn đã có nhã hứng này, ngươi và hắn chơi đùa một chút cũng không sao." Thanh Vân quốc chủ bỗng nhiên nói.
Sở Cuồng Nhân gật đầu, "Quốc chủ cũng mở miệng rồi, vậy ta cũng không từ chối nữa, nơi này không tiện, ra bên ngoài đánh đi."
Thương Hàn không nói một lời, trực tiếp đứng dậy đi ra phía ngoài cung điện.
...
Bên ngoài cung điện.
Thương Hàn đón gió mà đứng, bộ trường bào màu xanh bay phất phới, trên người có đạo vận lưu chuyển, uy áp mạnh mẽ khiến người ta không thở nổi.
"Thật mạnh! Còn mạnh hơn Lôi Ngạo!"
"Có lẽ, hắn thật sự có thể áp chế nhuệ khí của Sở Cuồng Nhân..."
Đám người Phương Thiên, Viên Hoằng nhìn Thương Hàn, trong mắt mang theo chờ mong.
Bọn họ bị Sở Cuồng Nhân ép tới lợi hại, hiện tại rất hi vọng có người đứng ra, đả kích Sở Cuồng Nhân một chút.
"Ta biết ngươi rất mạnh, Lôi Ngạo cũng chết trong tay ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng đánh đồng hắn với ta!" Thương Hàn đạm mạc nói.
Sở Cuồng Nhân đứng đối diện hắn ta, "Không có khác nhau."
Thương Hàn không hề che giấu địch ý với Sở Cuồng Nhân, đương nhiên Sở Cuồng Nhân sẽ không cho Thương Hàn sắc mặt tốt, thái độ khinh miệt rất rõ ràng.
"Khác nhau rất lớn!" Thương Hàn lạnh hừ một tiếng, sau đó trong tay có quang mang lưu chuyển, một thanh trường thương đen nhánh, khắc đầy phù văn xuất hiện.
Một cỗ đạo vận lạnh thấu xương lập tức bạo phát!
"Trước tiếp ta một chiêu, Phi Bộc Quyết!" Thương Hàn lắc trường thương trong tay một cái, một đạo mũi thương giống như thác nước oanh ra, đập vào hư không.
Trong tay Sở Cuồng Nhân nắm Thánh Kiếm Côn Ngô, nhẹ nhàng vung lên, kiếm quang màu tím bá đạo vạch phá bầu trời đêm, trong nháy mắt khiến mũi thương vỡ vụn.
Kiếm quang khủng bố tuyệt luân lập tức bức Thương Hàn lui lại mấy chục trượng, ánh mắt hắn ngưng tụ, nhảy lên thật cao, thôi động linh lực toàn thân đến cực hạn, đạo vận cuồng bạo ngưng tụ thành trận gió mãnh liệt phía sau lưng hắn.
"Thánh Nhân pháp, Cửu Thiên Phong Tai! !"
Một kích này, vô cùng khủng bố.
Cuồng phong mãnh liệt ngưng tụ trên người Thương Hàn, một thương rơi xuống, mang theo đại thế thiên địa bàng bạc, lấy thế áp lực! !
Đám người Phương Thiên, Viên Hoằng, Cố Trường Ca rướn cổ lên, trên mặt tràn đầy chờ mong, có thể thắng, có lẽ một chiêu này có thể thắng Sở Cuồng Nhân! !
"Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!" Một tiếng quát nhẹ vang lên, sau đó, chính là một đạo kiếm quang màu tím sáng chói dâng lên, như tiềm long xuất sơn, trong nháy mắt xé rách gió bão đầy trời kia, hung hăng chém lên người Thương Hàn.
Keng một tiếng, trường thương tuột khỏi tay, bay ra ngoài, cắm trên mặt đất.
Thương Hàn bay ngược ra ngoài, như vải rách rơi xuống.
"Ta đã nói rồi, không có gì khác biệt." Sở Cuồng Nhân vẫn đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng di động một bước.
Trong nháy mắt, hi vọng của đám người Phương Thiên, Viên Hoằng bị dập tắt.
"Lại một vị Thiếu Đế bại." Phương Thiên đắng chát nói.
Bọn họ đang chờ mong cái gì?
Có người ra mặt đánh bại Sở Cuồng Nhân...
Loại chuyện này, làm sao có thể xảy ra được! !