Chương 112: Một phút thì có thể làm được gì
Đù má!
Trong đầu Thành Ca lúc này chỉ vang lên đúng hai chữ ….. Lợi hại!
Một chữ “dừng” kia thôi mà toàn bộ tất cả mọi thứ ở đây đều dừng lại, bất kể là vật sống hay vật đã chết.
Nếu không phải người bị dừng lại vẫn còn ý thức thì cứ tưởng chừng như thời gian đứng im rồi.
Điều ngoại lệ duy nhất chỉ có chiếc lồng giam xiềng xích kia.
Có lẽ là bởi vì đều thuộc về chú thuật cho nên chú thuật mạnh hơn xuất hiện sau thì chú thuật trước sẽ mất đi hiệu lực.
Thế nên chữ “dừng” vừa thốt ra, lồng giam và xiềng xích hư không biến mất.
Bản Tiên giai Ngôn Pháp Chú thuật này cũng lợi hại quá đi!
Thành ca phục rồi.
Thậm chí hắn còn cảm động đến mức đồng ý đưa bảo tọa vua làm màu của chính mình cho hệ thống ngồi một phút.
“Tan!”
Đại trận biến mất.
Tứ Phương Nguyên Đỉnh phát ra ánh kim cũng rơi xuống, biến thành một cái đỉnh đồng nhỏ vẻn vẹn chỉ bằng lòng bàn tay rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Cùng lúc đó, ngay cả linh khí trong đại điện đều tan biến sạch sẽ.
Năm người còn lại kia cuối cùng cũng khôi phục lại tự do.
“Ngươi…”
Mặt Hạng Cao Dã đầy sự khiếp sợ, hắn đang muốn nói sao ngươi còn sống.
“Quỳ!”
Bịch…
Toàn bộ bốn người đều quỳ xuống rất mạnh, đá đen mặt đất đều bị đầu gối đập vỡ.
Duy nhất chỉ có một mình Lam Đề là ngoại lệ.
Khương Thành gạt bỏ nàng ra khỏi mục tiêu tác dụng của chú thuật.
“Giải!”
“Mộng!”
Sắc mặt hai vị thánh tử cực hoảng sợ, một kẻ muốn giải trừ chú thuật, một kẻ lại muốn khiến cho Khương Thành nhập mộng cảnh thêm một lần nữa.
Nhưng hai tiếng này như một đi không trở lại vậy, không hề có chút tác dụng nào.
“Sao mà ngươi làm được vậy?”
Lam Đề vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn không dám tin đây là sự thật.
Thật ra nàng cũng biết một chút về Ngôn Pháp Chú thuật.
Nhưng ngay cả nàng cũng không thể khiến cao thủ đồng giai nói quỳ là quỳ được.
Huống chi Khương Thành còn thấp hơn tất cả những người ở đây một cảnh giới.
“Bò!”
Lời vừa dứt, tay chân hoàn toàn không chịu sự điều khiển của hoàng đế, công chúa, hai đại thánh tử nữa mà cùng bò tới chỗ hắn.
“Khương Thành, ngươi làm gì vậy!”
Dư Lương không thể tin được, lạnh giọng gầm lên. Gân xanh trên cổ đều dữ dằn nổi đỏ cả lên.
“Trẫm phải giết ngươi! Tru di cửu tộc!”
Hạng Cao Dã giận điên người, hắn là đế vương đấy, từ trước tới giờ chỉ có người khác quỳ gối trước hắn.
Chưa một giây phút nào hắn bị làm nhục đến như vậy.
“Ngươi sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”
“Sỉ nhục thánh tử! Thánh địa sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hàn Hoa Nguyên liều mạng điều động linh lực và Đạo Cung, nhưng hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh chú thuật không thể giải thích nổi kia.
Ngưng Đề lại là kẻ thức thời đầu tiên.
“Khương Thành…Ta sai rồi…”
Nàng lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng Thành ca nào có nuốt trôi nổi.
Giờ đây bốn kẻ này hệt như nhận được một mệnh lệnh duy nhất – Bò!
Trừ điều này ra, bất kể là bay hay là rút kiếm, thậm chí là muốn tự sát cũng không làm được.
“Nghiệt súc còn không dừng tay!”
Trông thấy trên đỉnh đầu Hàn Hoa Nguyên bất chợt xuất hiện ảo ảnh của một lão giả râu tóc bạc phơ bay lơ lửng.
Mặt Lam Đề biến sắc.
“Ý thức chân linh của Kính Hoàn tôn giả.”
“Tiêu rồi, hắn là Nhập Thánh cảnh, cho dù chỉ là một tia ý thức cũng không không phải là thứ mà Đạo Cung cảnh có thể ứng phó!”
Lúc đầu nàng cũng lấy làm lạ, chỉ dựa vào hai tên thánh tử kia thì không thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng được.
Hóa ra lần này thánh địa Bất Ngữ còn sắp xếp một đòn sát thủ cuối cùng.
“Sư tôn cứu ta!”
“Giết hắn…”
Hai đại thánh tử nhen nhóm hy vọng một lần nữa.
“Nghiền xương hắn thành tro!”
Đối mặt với vẻ mặt tiên phong đạo cốt, khí tức thì thâm sâu khó lường của ảo ảnh kia, Khương Thành cười cười.
Nhập Thánh Cảnh ư?
Nghe sợ quá nhỉ.
“Lăn!”
Hoàn toàn không chờ Kính Hoàn tôn giả ra tay, hắn đã thốt ra một chữ tiếp theo.
Sau đó, sắc mặt của ý thức chân linh Nhập Thánh cảnh kia cũng biến sắc.
Ý thức chân linh không thể khống chế cứ quay cuồng trên hư không.
Chốc chốc thì chổng bốn chân lên trời, chốc chốc mông lại còn cao hơn đầu, lăn cực kỳ tiêu chuẩn.
Khương Thành mà chưa hô dừng, hắn cũng không dừng được.
“Nghiệt súc dám khinh thường ta!”
“Dừng tay!”
Ý thức chân linh của Kính Hoàn tôn giả suýt chút nữa điên lên.
Hắn hoàn toàn không phản kháng được.
Đây chính là chú thuật của Tiên giai bản, nếu như hắn là tiên nhân thì có lẽ còn có thể dựa vào thực lực mà vô hiệu hóa chú thuật, còn Nhập Thánh cảnh thì dẹp đi ha.
Thế giới quan của hai vị đại thánh tử và hoàng đế vỡ tan tành.
Một tôn giả Nhập Thánh cảnh cao cao tại thượng, cho dù đặt chân đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều sẽ được tôn sùng.
Khi hắn xuất trận, điều mà mọi người mong đợi ở hắn chính là ung dung phất tay, nhanh gọn tiêu diệt toàn trận.
Rồi chỉ lưu lại bóng hình cao nhân đã đi xa và khí tức thâm sâu khó lường.
Kết quả hiện tại..... Lão nhân gia hắn lăn như bánh xe không dừng lại được, chạy tới chạy lui trong đại điện.
Lam Đề ngây ra như phỗng.
Thậm chí nàng cũng không biết nên hoan hô hay nên lo lắng nữa.
Kẻ địch đáng sợ như hổ lại bị đùa cợt thành ra như vậy?
Đây không phải cũng là mơ đó chứ?
Ầm!
Ý thức chân linh kia nổ tung.
Trong mật thất thánh địa xa xôi, bản thể chân thân của Kính Hoàn tôn giả phẫn nộ gầm lên.
Tứ phía dãy núi bị rung động đến nát bấy.
Vì không thể tiếp tục chịu nhục nên hắn bị ép phải chính tay hủy đi một tia ý thức chân linh của bản thân.
Nhưng mà nỗi nhục vừa rồi sao mà có thể quên được?
Bên này, Thành ca lại cảm thấy rất đáng tiếc.
Đáng lẽ còn mấy kiểu khác muốn sử dụng lên ý thức chân linh kia, không ngờ lão già kia chơi không nổi.
Ý thức chân linh biến mất, chừa lại bốn kẻ hoàn toàn tuyệt vọng kia.
Lam Đề vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy vọt đến bên cạnh hắn, vẻ mặt không thể tin nổi: “Sao ngươi biết chú thuật này vậy?”
Khương Thành không trả lời được.
Bây giờ hắn đang trong trạng thái bản Tiên giai trong vòng một phút, nói cái gì đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành chú thuật.
“Có thể giữ lại Ngưng Đề không, ta giữ lại nàng ấy còn có tác dụng, không muốn để nàng ấy chết dễ dàng như vậy.”
“Còn nữa, Ngôn Pháp Chú thuật này của ngươi là tầng thứ mấy vậy, sao còn lợi hại hơn cả chú thuật của Vu bộ bọn ta thế?”
Thành ca bất lực.
Em gái à ngươi đừng ngắt lời ta mà, anh đây chỉ có một phút thôi đó, bây giờ đã qua 20 giây rồi, cái này không phải là vĩnh cửu đâu.
Hắn chỉ có thể liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Khen!”
Mặt Lam Đề biến sắc, con ngươi màu tím của nàng trợn tròn, sau đó thì khen hắn một cách không kiểm soát.
“Khương Thành ngươi thật sự là mỹ nam anh tuấn soái khí nhất, trên trời dưới đất độc nhất vô nhị....”
“Thiên phú của ngươi không ai sánh bằng...”
“Tư chất của ngươi vang dội cổ kim...”
“Tài hoa của ngươi hơn người đến cả quy luật hạ giới cũng không thể chứa đựng nổi...”
“So với ngươi, ta giống như là đom đóm dưới trăng sáng, chỉ có thể tiếp nhận ánh sáng của ngươi mà gội rửa, là quang vinh suốt cuộc đời ta...”
“Tính cách cao quý của ngươi vạn cổ không có thánh nhân nào có thể bì kịp...”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Đề đều sắp méo mó cả rồi, đương nhiên là nàng không muốn khen Khương Thành đến mức buồn nôn như vậy.
Nếu không phải nguy cơ lần này buộc hai người không thể không liên thủ thì nàng thật ra có chút ghét bỏ tên này.
Suy cho cùng thì trước đó hai người có cãi nhau một trận.
Nhưng mà nàng không khống chế được.
Ngôn Pháp Chú thuật của Tiên giai bản, nàng cũng không chống lại được.
Chỉ có thể vừa dùng ánh mắt giết người hung hăng trừng mắt nhìn hắn, vừa tiếp tục nghiến răng nghiến lợi khen hắn.
Sướng ghê!
Khương Thành tỏ vẻ bản thân từ chưa lần nào làm màu mà thoải mái như lần này.
Thời gian không còn nhiều nữa.
“Giết!”
Hắn lại hạ lệnh một lần nữa.
Thế rồi, ba người Hạng Cao Dã và hai đại thánh tử tự triển khai giết hại lẫn nhau.
10 giây cuối, Hạng Cao Dã Đạo Cung cảnh Lục trọng chết đầu tiên.
Hắn vừa chết, thật ra dù hiệu quả của chú thuật có hết đi chăng nữa thì cũng thắng chắc.
Cuối cùng sau khi hắn chết, Tứ Phương Nguyên Đỉnh không ai điều khiển, Long Linh Đại Trận cũng trở lại tay Khương Thành khống chế.
E rằng trạng thái bình thường của hai đại thánh tử kia không có pháp bảo và đại trận giúp đỡ thì cũng không ngăn cản được liên thủ giữa hắn và Lam Đề.
Nhưng hắn không định phí sức như vậy.
Liếc mắt thấy còn mấy giây, hắn phất tay.
“Bạo!”