Chương 113: Kiếm thuật đại viên mãn
Ầm ầm hai tiếng.
Hai đại thánh tử cùng nổ tung tại chỗ, nổ tan xác.
Lam Đề còn đang ở đó tự động khen ngợi.
“Dung mạo của ngươi làm ta say mê, ban đêm trằn trọc không thể vào giấc ngủ...”
“Chà! Trên đời này sao lại có người hoàn mỹ không có khuyết điểm như Khương Thành này được chứ... phì!”
Một phút trôi qua, chú thuật mất hiệu lực.
Nàng cuối cùng cũng được giải thoát.
“Ngươi chết đi!”
Tuyệt thế mỹ nữ này trong lập thành sư tử cái phẫn nộ.
Vừa rồi hình tượng của nàng đã bị hủy hết rồi.
Nghĩ đến bản thân nói ra mấy lời buồn nôn như vậy, nàng hận không thể giết Khương Thành trước sau đó lại giết quách luôn bản thân.
“Ngươi còn muốn làm lại lần nữa sao?”
Hai tay Thành ca chắp ra sau, hơi nâng cằm, ngoài mặt tỏ vẻ tức giận.
“Ngươi...”
Lam Đề tức lộn cả ruột, nhưng cuối cùng vẫn không dám động tới hắn, sợ hắn làm lại lần nữa.
“Nàng ta sắp chạy rồi!”
Khương Thành nhân cơ hội chỉ tay vào Ngưng Đề, cô nàng này đang bay về phía cái lỗ thủng đỉnh điện để chạy thoát.
Chẳng mấy chốc đã bay ra ngoài.
Lam Đề thấy thế vội vã đuổi theo.
Thành ca thở một hơi ra một hơi nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.
Thời gian làm màu chỉ trong một phút, đương nhiên hắn không thể làm thêm lần nữa.
Vừa rồi Lam Đề vung tay không tụ nhiều linh lực, hẳn là không định giết hắn.
Nhưng nếu không có chú thuật Tiên giai, đánh cũng không lại nàng, có khả năng sẽ bị đánh một trận để trút giận.
Thành ca không có sở thích bị đánh nên chỉ có thể giả vờ như vậy.
Bây giờ cả cái chỗ này chỉ còn lại mỗi hắn, đây là cơ hội tốt nhặt chiến lợi phẩm.
Đầu tiên hắn cất Tứ Phương Nguyên Đỉnh kia vào nhẫn trữ vật, sau đó vơ vét từng cái một.
Sau khi cất hết linh khí và nhẫn trữ vật của mọi người vào túi, hắn lại mở nhìn rõ mọi vật ra càn quét khắp nơi.
Đây chính là hoàng cung của Hoàng triều đấy.
Không phải nói là hoàng cung có bảo khố sao?
Vào núi bảo vật rồi thì sao có thể tay không ra về chứ.
Sau khi tìm kiếm một lúc, vậy mà hắn thật sự tìm được nơi hoàng thất giấu bảo vật.
Nhìn đống linh khí ngũ giai, lục giai chất thành núi bên trong, cùng với một hàng đan dược lục giai, thất giai, thậm chí có cả bát giai, Thành ca đã sắp nghẹt cả thở.
Chỗ này cần biết bao nhiêu là điểm!
Cho dù bây giờ hắn phải xây một tông môn cho hàng vạn người thì đều có thể trang bị đến tận răng cho tất cả mọi người.
Chẳng qua là điểm tích phân quan trọng hơn nhiều!
Mất gần hai canh giờ hắn mới cất xong xuôi tất cả mọi thứ, sau đó cái gì đáng giữ lại thì giữ, cái gì nên đổi thì đổi.
Hắn giữ lại tầm 65 viên bảo đan, chỉ có điều trong đó vẫn không có đan dược thăng cấp cảnh giới thần hồn mà tất cả đều là gia tăng linh lực.
Đáng lẽ ra sách và cơ của hai kẻ Dư Lương và Hàn Hoa Nguyên kia hai món bảo khí, Khương Thành nhìn một lát, tuy là bản thân tạm thời không dùng đến cơ mà làm bảo vật trấn tông cũng khá ổn.
Trừ những cái đó ra, ba món linh khí cửu giai bổ sung vào bảo khố của tông môn để dùng.
Những thứ còn lại, đổi tất.
Một lần đổi này, điểm tích phân của 855 vạn trước đó của hắn trực tiếp biến thành 3163 vạn!
Có điểm tích phân rồi, đương nhiên là phải thăng cấp trước!
Nhấp mở bảng hệ thống, tiêu hết một ngàn vạn tích phân, hệ thống của hắn thay đổi hình dạng.
Cấp: 6
Tích phân: 0/100000000
Tích phân khả dụng: 21637893
Kỹ năng hiện tại: Ký chủ có thể tiêu tốn điểm tích phân để tăng tư chất mục tiêu lên một đẳng, cooldown một ngày.
Chú ý: Tư chất của mục tiêu càng cao, điểm tích phân tiêu tốn càng nhiều.
Kỹ năng cấp tiếp theo: Ký chủ có thể hồi sinh bất kỳ mục tiêu nào một lần, không cần cooldown.
Chú ý: Cảnh giới mục tiêu càng cao, thời gian tử vong càng dài thì tốn càng nhiều tích phân.
Đù, ngay cả việc hồi sinh cho tất cả cũng có rồi, hệ thống thật đúng là trâu bò ghê.
Bây giờ Thành ca chỉ có một đúng chữ “phục”.
Có kỹ năng hồi sinh rồi, về sau lại có thể mang đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh đi ra ngoài làm màu, lúc ấy nhất định sẽ rất ngầu.
À không, là cùng nhau ra ngoài rèn luyện.
Các nàng ở trong tông môn khổ tu cũng không phải là có vấn đề.
Nhưng ra ngoài rèn luyện, hệ số nguy hiểm rất lớn, nhất là kẻ thù của Phi Tiên môn cũng chẳng ít.
Nếu có thể hồi sinh bất cứ lúc nào thì có thể yên tâm hơn nhiều.
Chỉ hy vọng đến lúc đó số điểm tích phân cần để sống lại không quá cao.
Thăng cấp xong rồi, ánh mắt hắn lại nhắm ngay vào bảng rút thưởng.
Có điểm tích phân thì trong lòng lại ngứa ngáy.
Ngẫm lại thăng cấp to lớn mà lần trước Đạo Thiên Tiên Vận đem lại, hắn thật sự không thể kìm nén nổi xúc động đánh cược.
Rút thưởng cấp 4 một lần là 100 vạn, thật sự rất đắt.
Hắn chà chà tay, hắn quyết định vẫn nên chọn rút thưởng cấp 3 liên tiếp mười lần.
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 viên Thất Chuyển Ngưng Hồn Bảo Đan!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 viên Thiên Mệnh Ích Khí Bảo Đan!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 3 giọt Vân Phá Lệ Quy Lâm !”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 cọng Thiên Sơn Bạc Yên Vũ!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 phần mảnh vỡ bảo khí!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 phần mảnh vỡ bảo khí!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 khối Kim Diễm Hoàng Cổ Thiết!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 tấm trận đồ Liệt Địa Thất Tuyệt Trận!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 đóa Nguyệt Lan Lũ Anh Hoa!”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 1 phần Thiên Tiêu Sóc Nhật Kiếm Quyết!”
Vừa rút xong liên tiếp mười lần, Khương Thành suýt chút nữa thì tức đến tắc thở.
Không có tàn mảnh của Toàn Cơ Đồ, không có bảo khí, không có Đạo Thiên Tiên Vận, không có kỹ năng.
Đến cả nhắc nhở nhân phẩm bộc phát cũng không lấy một lần.
Mảnh vỡ bảo khí phải có đầy đủ 20 cái mới có thể hợp thành một cái bảo khí hoàn chỉnh, thật là hố to mà.
Nhưng mà hắn không ngẫm xem, đồ vật hiếm có như bảo khí này, cho dù là thánh địa cũng chỉ có cấp bậc thánh tử mới có cơ hội có được.
Đệ tử chân truyền bình thường cũng chỉ dùng linh khí cửu giai.
Trái lại Thiên Tiêu Sóc Nhật Kiếm Quyết lợi hại hơn gấp mấy lần U Tuyền Phong Diễm Kiếm của Đoan Mộc gia trước đây, cho dù là ở cấp độ Đạo Cung cảnh này thì cũng là võ kỹ nhất đẳng đứng đầu.
Hơn nữa kiếm quyết của hệ thống cũng tiện lợi, chỉ cần lấy ra là có thể học được, cũng không cần tu luyện.
Cái này xem như là thu hoạch lớn nhất trong mười lần rút thưởng liên tiếp này.
Khương Thành cũng không hề do dự, trực tiếp nhấn lấy ra.
Sau đó trong đầu hắn liền xuất hiện thêm một môn kiếm thuật, toàn bộ những gì liên quan đến môn kiếm thuật này đều biến thành ký ức vốn có của hắn không sót một chữ nào.
Kiếm thuật này một khi lan truyền ra ngoài thì e rằng sẽ làm một đống người kinh sợ.
Kiếm thuật này là một loại võ kỹ, chia thành mấy đại cảnh giới như Sơ Khuy Môn Kính, Lược Hữu Tiểu Thành, Lô Hỏa Thuần Thanh, Đăng Phong Tạo Cực, Tiểu Viên Mãn, Đại Viên Mãn, uy lực có thể phát huy có cách biệt một trời một vực.
Cấp độ ngang nhau nhưng uy lực của kiếm thuật cảnh giới Đại Viên Mãn lúc nào cũng gấp đôi so với Tiểu Viên Mãn.
Nhưng một môn kiếm thuật càng cao siêu, càng khó luyện tới Đại Viên Mãn.
Giống như bảy đại cao thủ Kiếm tôn An Đức Minh Lục Nhiễm Thu Hà, võ kỹ bọn họ thường dùng đều đang đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh hoặc Đăng Phong Tạo Cực
Nhìn có vẻ cách Tiểu Viên Mã không xa, nhưng cũng có lẽ cả đời này không vượt qua nổi.
Nếu như trước đó gặp môn kiếm thuật ở cấp độ Đạo Cung này, vậy thì chỉ sợ Đạo Cung cảnh Nhị trọng Hạ Hầu Tuấn kia cũng không đánh lại hắn.
Khương Thành thở dài nhìn đống thiên tài địa bảo còn sót lại chưa dùng được.
Hắn còn đang ngại đen mặt đây.
“Làm lại!”
Nhân phẩm của hắn bộc phát, cứ như dùng hết sạch cho lần trước rồi.
Lần thứ hai rút thưởng liên tiếp mười lần, đến cả võ kỹ cũng không ra.
Quẹt quẹt quẹt , liên tiếp thử lại vài lần nữa.
Mãi cho tới lần thứ mười rút mười lần liên tiếp, hết sạch 1000 vạn điểm tích phân.
Bây giờ Thành ca rất hy vọng có thể biến ra một điếu thuốc, hắn cần bình tĩnh một chút.
Mười lần rút liên tiếp mười lần, kết quả nửa buồn nửa vui.