Chương 228: Viện mồ côi này không tệ
Siêu thị Huệ Vĩnh.
An Lương đang mua sắm ở bên trong, bởi vì không liên hệ trước với viện mồ côi Tây Phố nên cậu cũng không biết rốt cuộc viện mồ côi này có bao nhiêu đứa trẻ, cho nên cậu mua hẳn một nghìn cái bánh Trung Thu để tránh bị thiếu.
Ngoại trừ bánh Trung thu, An Lương mua thêm một nghìn hộp sữa bò, một nghìn cân các loại bánh mì nhỏ, bánh gato nhỏ, một nghìn túi sữa đậu nành và sữa mè đen các loại, cùng với hai trăm cân táo.
Sở dĩ táo ít hơn đó là bởi vì sợ mua quá nhiều hoa quả, hỏng rồi sẽ thành lãng phí.
Cuối cùng, An Lương mua thêm một nghìn bình sữa bột các loại cùng với một nghìn túi tã lót, đây là khoản chi lớn nhất, tổng số tiền lên đến 36 vạn.
Những các khác đều rất rẻ.
Một nghìn cái bánh Trung thu 1000 tệ, một tệ một cái.
Một nghìn hộp sữa bò là 3,5 vạn, bình quân 35 tệ một hộp.
Một nghìn cân bánh mì nhỏ và bánh gato nhỏ là 1,6 vạn, bình quân 16 tệ một cân.
Một nghìn túi sữa đậu nành và mè đen tổng là 2.7 vạn, bình quân 27 tệ một túi.
Hai trăm cân táo 1800 tệ, bình quân 9 tệ một cân.
Tổng cộng mới hết 80.800 tệ.
Một nghìn bình sữa bột chính là 30 vạn, một nghìn túi tã lót là 6 vạn.
An Lương kết thúc mua sắm ở siêu thị, lúc siêu Thị Huệ Vĩnh xếp hàng, An Lương ở bên ngoài cửa hàng văn phòng phẩm mua một ít sách cho trẻ em cùng vài món đồ chơi, tổng cộng hết 98.600 tệ.
Nửa giờ sau, siêu thị Huệ Vĩnh và cửa hàng văn phòng phẩm sắp xếp xe vận chuyển theo Audi A4L mà An Lương lái đi đến viện mồ côi ở Tây Phố.
Từ trung tâm thành phố Thiên Phủ đến viện mồ côi ở Tây Phố mất khoảng một giờ.
Lúc gần đến viện mồ côi, An Lương gọi điện cho viện mồ côi.
“Xin chào, đây là viện mồ côi Tây Phố.” Nữ nhân viên của viện mồ côi nghe điện thoại.
“Xin chào, tôi muốn quyên tặng ít đồ cho viện.” An Lương đi thẳng vào vấn đề.
Nữ nhân viên nghe điện thoại nhiệt tình hỏi: “Xin chào, xin hỏi quý tính ngài, chuẩn bị quyên tặng cái gì?”
“Không dám, tôi họ An, An của bình an. Xin hỏi mọi người nhận quyên tặng gì?” An Lương hỏi ngược lại.
Nữ nhân viên nhận điện thoại đáp lại: “Chúng tôi nhận tất cả quyên tặng, bao gồm cả thực phẩm có giấy chứng nhận của các xưởng sản xuất thông thường, các loại quần áo trẻ em cũ, sách báo cũ, đồ chơi cũ, văn phòng phẩm cũ, các loại dược phẩm phù hợp với quy định an toàn, nếu như quyên tặng tài chính, chúng tôi sẽ công khai mỗi một món tiền khi chi ra, đồng thời còn công khai cảm ơn người quyên tặng.”
Viện mồ côi này không tệ!
Phạm vi tiếp nhận quyên tặng rất rộng, đặc biệt còn nhận cả quần áo trẻ em cũ, sách báo cũ, cũng không phải như một số nơi, chỉ tiếp nhận quyên tặng tài chính.
“Chúng tôi muốn quyên tặng một ít thực phẩm cùng với sữa bột, tã lót, còn có văn phòng phẩm và vài món đồ chơi, hôm nay là tết Trung thu, chúng tôi muốn tặng chút quà cho bọn nhỏ.” An Lương đáp lại.
Nữ nhân viên nhận điện thoại vui mừng đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề! Xin hỏi lúc nào mọi người đến, nếu như thuận tiện, mời nói quy mô quyên tặng, có cần chúng tôi sắp xếp nhân viên hộ trợ xử lý đồ quyên tặng và nhân viên khuân vác không.”
“Chúng tôi đang đi vào Tây Phố, dự tính khoảng 15 phút nữa là đến, chúng tôi quyên tặng đồ…” An Lương nói lại một hàng hóa quyen tặng.
“Đây… xin hỏi là có thật không?” Nhân viên nghe điện thoại kích động hỏi.
“Đương nhiên là thật.” An Lương đáp lại: “Nếu như mọi người tiện, thì mời sắp xếp một chút nhân viên vận chuyển.”
“Được, ngài An, tôi lập tức đi sắp xếp, tôi sẽ tự mình ở cửa chờ ngài, tôi họ Lâm, tên là Lâm Hạ, cực kỳ cảm ơn lòng nhân ái của ngài An, tôi tin là bọn trẻ nhất định sẽ rất vui!” Lâm Hạ chủ động giới thiệu mình.
“Lát nữa gặp.” An Lương đáp lại rồi cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt ngồi ở phía sau, cô lẳng lặng nghe An Lương nói chuyện với đối phương, trong lòng Bạch Nguyệt cực kỳ khâm phục An Lương, vừa rồi từ lúc An Lương chậm rãi nói chuyện với người phụ trách siêu thị, cho tới bây giờ âm thầm thăm dò nhân viên của viện mồ côi, Bạch Nguyệt thấy rất rõ ràng, nhưng cô cảm giác mình không làm được.
Ở cửa viện mồ côi Tây Phố, Lâm Hạ phóng tầm mắt tới đường vào cách đó không xa, cô đang đợi An Lương đến, cô đã thông báo cho một số nhân viên của viện mồ côi, đợi xử lý công việc khuân vác.
Lâm Hạ đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía đường vào, rõ ràng trong lòng có chút lo lắng.
Chưa đến năm phút sau, một chiếc xe Audi A4L đi phía trước, phía sau là một chiếc xe màu vàng và một chiếc xe tải.
Khi nhìn thấy ba chiếc xe, rốt cuộc Lâm Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, thực ra cô rất lo lắng cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là một trò đùa dai, bởi vì trước giờ cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này.
Lâm Hạ bình thường đều xử lý công tác quyên tặng, lúc vừa rồi khi An Lương nói ra tin tức vật phẩm, Lâm Hạ đã tính toán qua, tổng giá trị hơn 50 vạn.
Một lần quyên tặng này là rất lớn, đương nhiên Lâm Hạ sẽ sợ tin tức này chỉ là một trò đùa dai.
“Lâm Hạ?” Audi dừng ở cửa viện mồ hôi, An Lương xuống xe, nhìn về phía Lâm Hạ hỏi, từ cái nhìn đầu tiên phán đoán, giá trị nhan sắc của Lâm Hạ khoảng 70 điểm.
Lâm Hạ vội vã chạy lại, cô nhiệt tình lại khách khí đáp lại: “Xin chào, tôi là Lâm Hạ, xin hỏi là anh An sao?”
“Ừm, xin chào, tôi là An Lương.” An Lương đáp lại.
Lâm Hạ vội vã đáp lại: “Xin chào, xin chào, hoan nghênh anh An.”
Sau khi đáp lại, Lâm Hạ gọi bảo vệ, hướng dẫn ba chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe ngoài trời của viện mồ côi.