Chương 269: Người đẹp tâm còn đẹp hơn. Nhiệm vụ thất bại, không bị trừng phạt!
Tại phòng tập đàn của học viện âm nhạc quốc gia, An Lương hỏi về tình trạng của chiếc piano bị trục trặc trong phòng.
Trần Tư Vũ trả lời thay cho cô giáo Tôn: “Khoảng một phần ba trong số những chiếc đàn ở trường đều có vấn đề.”
An Lương đã đến chỗ Trần Tư Vũ ba lần, cậu biết rằng có 30 phòng tập đàn, nhưng lại có đến 1/3 số đàn piano tại đây có vấn đề?
Cũng quá tệ đi!
Khoa piano của học viện âm nhạc quốc gia có bao nhiêu người?
Tỷ lệ hỏng hóc cao như vậy chắc chắn không đủ để luyện đàn đúng không?
Nếu đủ, Trần Tư Vũ còn có thể phải đến đây tập luyện ư?
Cô giáo Tôn đứng dậy đi tới cửa, bà đứng ở cửa quay lại nhìn An Lương: “Bạn học An Lương, tôi hy vọng em sẽ nghĩ cho Trần Tư Vũ nhiều hơn được chứ?”
“Không thành vấn đề!” An Lương gật đầu khẳng định.
Khi cô giáo Tôn rời đi, An Lương nhìn Trần Tư Vũ: “Tư Vũ, sao em không nói với anh?”
Trần Tư Vũ nhẹ nhàng ậm ừ: “Em chỉ muốn dành thêm thời gian ở bên anh.”
An Lương bật cười.
“Còn cười à!” Trần Tư Vũ chạy tới chỗ An Lương tỏ ý bất mãn.
Nhưng kết quả là cô tự nhiên bị An Lộc Sơn ôm chặt lại!
Hai người trêu đùa một lúc, rồi An Lương hỏi tiếp: “Khoa piano của em có bao nhiêu người? Thông thường thì hai mươi phòng piano có đủ dùng không?”
“Chắc chắn là không đủ!” Trần Tư Vũ trả lời: “Về cơ bản trường chúng em tuyển từ 300 đến 320 sinh viên mới mỗi năm. Khoa piano là một khoa lớn, mỗi năm có khoảng 80 người.”
Trần Tư Vũ nói tiếp: “Hiện tại, nếu tính cả các nghiên cứu sinh khoa piano thì có hơn 350 người, nên số phòng tập piano không thể đủ nổi.”
“Trường học không giải quyết được sao?” An Lương tò mò.
“Tất nhiên là trường đang xử lý, nếu không thì không còn có cả chỗ để luyện đàn nữa ấy chứ. Sửa đàn xong thì lại phát sinh ra nhiều vấn đề khác. Việc sửa đi sửa lại nhiều lần khiến tỷ lệ hư hỏng lên đến khoảng một phần ba số đàn rồi.” Trần Tư Vũ giải thích.
“Vậy chẳng thà nên thay luôn cả đi?” An Lương góp ý giải pháp.
“...” Trần Tư Vũ nhìn An Lương nói không nên lời.
“Chẳng lẽ không phải nên như thế sao?” An Lương có vẻ khó hiểu.
Trần Tư Vũ giải thích: “Những cây đàn piano được sử dụng trong trường học khác với những cây đàn piano thông thường. Những cây đàn piano trong trường học được sử dụng rất nhiều mỗi ngày và thời gian sử dụng lúc nào cũng phải từ 12 tiếng trở lên, từ sáng cho đến tối.”
“Một số sinh viên năm nhất bắt đầu luyện tập từ 6 giờ sáng và rời đi lúc 10 giờ tối khi phòng học đàn đóng cửa. Việc sử dụng với cường độ cao như vậy, những cây đàn piano thông thường đều không thể chịu đựng được. Cũng chính vì thế mà những cây đàn piano luôn thường xuyên xảy ra vấn đề hỏng hóc.” Trần Tư Vũ giải thích căn nguyên vấn đề.
“Có một vấn đề khác nữa, piano được tất cả mọi người sử dụng chung, mức độ nâng niu đàn của mỗi người đều khác nhau. Đôi khi, một số người có tâm trạng không vui, lúc bộc phát họ sẽ sử dụng piano như một nơi để trút giận.” Trần Tư Vũ nói thêm.
An Lương than thở: “Chuyện này không ai quản lý sao?”
“Nếu bị phát hiện sẽ bị cấm đăng ký tới phòng piano luyện đàn trong một tháng, và bị yêu cầu bồi thường. Nhưng vấn đề thì cũng đã xảy ra rồi, còn có thể làm gì khác được nữa đây?” Trần Tư Vũ trả lời.
Trần Tư Vũ tiếp tục: “Năm ngoái, lãnh đạo nhà trường đã thảo luận về việc thay thế các cây đàn piano, sau đó họ cũng đã thảo luận về điều này vào năm ngoái. Năm nay họ cũng vẫn đang thảo luận, nhưng việc thay thế 30 cây đàn piano cùng lúc sẽ tốn ít nhất vài trăm vạn. Vậy nên lãnh đạo trường vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
“Hơn nữa, có một phòng luyện đàn piano tính phí ở bên ngoài trường. Nếu không đặt trước được phòng piano của trường thì nhiều người sẽ đến phòng piano trả phí bên ngoài để luyện tập.” Trần Tư Vũ nói thêm.
“Em cũng thường đi ra ngoài đó để tập luyện, nhưng hôm nay anh đến tìm nên em không muốn lãng phí, kẻo lỡ đặt phòng luyện tập xong lại bị anh kéo đi, vậy thì sẽ thật lãng phí tiền đặt phòng để luyện tập.” Trần Tư Vũ giải thích.
An Lương băn khoăn không biết phòng học piano trả tiền bên ngoài trường có phải là vấn đề không?
“Nếu muốn đổi đàn trong phòng piano, em nghĩ mẫu đàn nào là phù hợp nhất?” An Lương ngập ngừng hỏi.
Trần Tư Vũ nhìn An Lương: “Anh định làm gì?”
“Đương nhiên là để cho em có thêm thời gian luyện piano hơn!” An Lương đáp: “Vừa rồi cô Tôn nói, anh nên cho em thêm thời gian tập đàn. Nếu đàn trong phòng tập này tốt thì cô Tôn sẽ không còn gì để nói nữa chứ?”
“Hơn nữa, không phải cô giáo Tôn vừa nói rằng người mới được ứng cử để tham gia cuộc thi Violin và Piano trên Truyền hình Quốc gia đều từ trường của em sao?” An Lương nói thêm.
“Vậy nên anh muốn tặng đàn piano cho trường chúng em, để giúp em có được tên trong danh sách đó?” Trần Tư Vũ trừng mắt nhìn An Lương: “Đồ ngốc, danh sách biểu diễn này là do đài truyền hình quốc gia tự tuyển chọn.”
Ý của Trần Tư Vũ là kể cả khi An Lương tặng đàn piano thì cũng chẳng giúp ích gì.
An Lương nhếch mép: “Đài truyền hình quốc gia có giải pháp của đài truyền hình quốc gia, nhà trường cũng có giải pháp của trường học. Giải quyết cả hai chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
Trần Tư Vũ hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nhìn An Lương: “An Lương, em hy vọng anh không can thiệp vào chuyện này. Em muốn tự mình thi đấu. Dù thành công hay thất bại, em đều muốn tự bản thân thi đấu giành giật lấy.”
“An Lương, em nói rất nghiêm túc đấy, nếu anh bí mật giúp em thắng cuộc thi này, em không những không vui vẻ gì, mà thậm chí còn sẽ rất tức giận nữa, anh có hiểu không?” Trần Tư Vũ nghiêm túc nhìn An Lương.
Trần Tư Vũ tiếp tục: “Em, Mộc Tâm Mĩ và Lý Kha, cả ba chúng em đều luyện tập piano rất chăm chỉ. Thực ra em và Mộc Tâm Mĩ còn rất thân thiết với nhau. Lý Kha có mạnh hơn một chút, nhưng cũng có giới hạn của cậu ấy. Tình hình cụ thể tùy thuộc vào trạng thái mỗi người trong buổi biểu diễn trực tiếp.”
“Em có cơ hội giành chiến thắng, Mộc Tâm Mĩ và Lý Kha cũng có. Vì vậy em muốn cạnh tranh công bằng. Nếu em thắng họ bằng thủ đoạn, em sẽ cảm thấy thật có lỗi. Như vậy sẽ thật quá bất công với họ. Họ thực sự đã luyện tập hết sức chăm chỉ.” Trần Tư Vũ nói rõ quan điểm của cá nhân mình.
An Lương thở dài ôm Trần Tư Vũ vào lòng, cô ấy quả nhiên là người con gái mình thích!
Sự lựa chọn của Trần Tư Vũ khiến An Lương càng thích cô ấy hơn!
Từ bỏ nhiệm vụ!
Hình phạt cho sự thất bại: Không có!