Chương 279: Tôi hỏi lại một lần nữa, bị thương có nặng không?
Phòng số năm ở Thập Tam Tiên Sinh.
Vương Thuỵ nâng một ly sâm panh lắc lắc về phía phòng số một, trong mắt anh ta là vẻ hài hước, như tất cả đều nằm trong tay!
“Cang Thúc, Hải Ngư, các người nên làm thế nào đây? Vương Thuỵ tự nói với mình.
“Dù sao cũng là khoanh tay đứng nhìn, để gang tay trắng của các người tạo ra một khe hở hay là tự mình kết thúc, ngọc và ngói va với nhau sao? Vương Thuỵ cười có chút kiêu ngạo.
Tình hình này anh ta thắng chắc rồi!
Dù cho Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương có lựa chọn thế nào thì anh ta đều cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay!
Vị trí của thẻ một, Giả Đức Văn hít thở thật sâu, tuy anh ta uống hơi nhiều nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo cần thiết, anh ta gây rắc rối cho An Lương là vì trong mắt anh ta thì An Lương là một người miền núi, chỉ là găng tay trắng của ba nhà.
Còn về gây rắc rối cho Tiền Tiểu Cương sao?
Không hề có!
“Tiền Tiểu Cương, tôi tên là Giả Đức Văn, nhà họ Giả ở Tây Sơn!” Giả Đức Văn nhìn về Tiền Tiểu Cương: “ Tôi chỉ đến gây rắc rối cho An Lương thôi chứ không hề có bất cứ địch ý gì với ba người!”
“Phụt!” Tiền Tiều Cương phun luôn rượu ra, anh ta vừa rút giấy ăn vừa cười lớn: “Không được rồi, không được rồi, tôi buồn cười quá, tên nhóc kỳ lạ này chui ở đâu ra vậy?”
Vân Hải Dương cũng cười ha ha: “Người này thật là buồn cười!”
Lý Tồn Viễn nhìn Giả Đức Văn nói: “Người anh em, chúng tôi nể mặt nhà họ Giả ở Tây Sơn để anh tự rời đi, chúng tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Giả Đức Văn nhăn mày, anh ta chỉ về An Lương nói: “Chỉ là một tên lừa đảo mà các anh cũng ra sức bảo vệ sao?”
An Lương nói chen vào: “Anh cứ luôn nói tôi là kẻ lừa đảo làm tôi cũng thấy tò mò, tôi đã lừa anh cái gì vậy?”
“Anh đã lừa cô ấy!” Giả Đức Văn nhìn về Trần Tư Vũ: “ Chiếc xe 812 SuperFast kia vốn không phải của anh, người sở hữu nó là Tiền Tiểu Cương!”
Giả Đức Văn nhìn Trần Tư Vũ: “Anh ta đã lừa cô!”
Trần Tư Vũ không có biểu tình gì nhìn Giả Đức Văn rồi mắng: “Đồ thần kinh!”
Tiền Tiểu Cương đã cười đến mức muốn lăn lộn rồi: “Người này có độc, anh ta đúng là một diễn viên hài mà, rõ ràng là việc phá hoại bầu không khí mà anh ta lại biến nó trở thành một buổi diễn hài kịch, tôi cũng không nỡ làm hại anh ta nữa.”
Trần Tư Vũ cũng không nhịn được cười, cô cũng cười tươi như hoa, Giả Đức Văn ngây người nhìn cô.
Đây là hồng nhan hoạ thuỷ sao?
Thật ra Giả Đức Văn không sai, chiếc Ferrari 812 SuperFast kia đúng là của Tiền Tiểu Cương nhưng Tiền Tiểu Cương đã tặng cho An Lương rồi, An Lương cũng lại tạm thời cho Trần Tư Vũ mượn nó.
Khi ở sân bay, Trần Tư Vũ vì muốn thoát khỏi sự dây dưa làm quen của Giả Đức Văn nên mới nói chiếc Ferrari 812 SuperFast là do An Lương tặng cô, kết quả người này lại nghiêm túc quá!
Dáng vẻ nghiêm túc này đúng là làm người ta có một cảm giác thương xót kỳ lạ!
Đứa trẻ ngốc nghếch, cô chỉ là tiện miệng nói vậy để ứng phó một chút thôi mà, vậy mà cậu ta lại tưởng là thật sao?
Lý Tồn Viễn nói toạc một câu: “Anh chơi với Nhị Cẩu Tử sao?”
Giả Đức Văn lưỡng lự.
Tiền Tiểu Cương nói một cách khẳng định: “Vương Nhị Cẩu từng đi Tây Sơn học, tên ngốc này lại là người Tây Sơn, e là lại là một tên ngốc bị cái vẻ thật thà mũm mĩm của Vương Nhị Cẩu lừa rồi.”
Vân Hải Dương nhìn Giả Đức Văn: “Vương Nhị Cẩu ở Đế Đô của chúng tôi nổi tiếng là một kẻ không ra gì, anh chơi với cậu ta sao? Với dáng vẻ ngốc nghếch này của anh thì có mười người như anh cũng chơi không lại đâu!”
Lý Tồn Viễn xua tay: “Thôi đi, tự anh đi đi, về sau ít chơi với Vương Nhị Cẩu thôi, con người cậu ta từ bé đã nhàm chán rồi. Anh xem xem, bây giờ anh đến đây là để phá hoại vậy mà Vương Nhị Cẩu thì ở đâu, tại sao lại không đến đây cùng anh?”
Giả Đức Văn như bừng hiểu ra, đúng là Vương Thuỵ không đến!
“Đúng là đồ ngốc!” Tiền Tiểu Cương chế giễu.
Vân Hải Dương cũng chế giễu: “Nếu như không phải kẻ ngốc thì sao có thể diễn được cảnh phá hoại mà lại có hiệu quả hài hước đến như thế này chứ? Đợi lát nữa đăng vào nhật ký bạn bè, anh em nhìn thấy thì nhớ ấn like nhé, tiện thể cũng tuyên truyền giúp cho Vương Nhị Cẩu một chút, tên vô dụng này cũng ngốc thật!”
An Lương cũng đã hiểu rõ trước sau, cậu đây là bị đánh nhầm sao?
Thật buồn nôn!
Tên vô dụng Giả Đức Văn này cũng ngu thật đấy!
Dù sao trên thực tế thế giới này đúng là chẳng bao giờ thiếu những kẻ ngốc cả!
Giả Đức Văn bỗng nhiên trở nên khó xử, cậu ta nhất thời không biết làm sao.
Trần Tư Vũ liếc nhìn Giả Đức Văn, cô thân thiết dựa vào An Lương.
“Người này thật là ngốc quá đi! Đúng là đồ thần kinh!” Trần Tư Vũ nói.
Giả Đức Văn cũng nghe thấy câu này của Trần Tư Vũ. Nếu như Tiền Tiểu Cương, Vân Hải Dương hay Lý Tồn Viễn nói câu này, thậm chí là An Lương nói câu này thì Giả Đức Văn vẫn có thể giả vờ như không nghe thấy. Nhưng Trần Tư Vũ nói ra câu này lại giống như một con dao đâm vào trái tim của Giả Đức Văn. Anh ta đối với Trần Tư Vũ là tiếng sét ái tình, vậy mà sao Trần Tư Vũ lại độc ác như vậy chứ?
Không thể không nói nội tâm một số người rất méo mó!
Trần Tư Vũ có quen biết gì anh ta sao?
Lại còn độc ác sao?
Giả Đức Văn vốn hung hăng xông đến đây nhưng bây giờ lại bị đả kích cho suýt bị tự kỷ, anh ta âm thầm đặt nửa chai bia vỡ xuống rồi rời đi.
Lý Tồn Viễn chào: “Tôi để anh cút đi là muốn anh cút đi một cách có quy củ, còn đã đánh người rồi mà muốn rời đi không nói gì sao?”
Giả Đức Văn nhìn Tiểu Điền đang che đầu, lại nhìn về phía Lý Tồn Viễn: “Anh nói xem muốn xử lý thế nào đây?”
Lý Tồn Viễn nhìn An Lương: “Lương ca, cậu xem nên xử lý thế nào đây?”
An Lương trước tiên là dựng ngón tay cái với Tiểu Điền: “Tiều Điền này bình thường đều không có gì đặc sắc nhưng hôm nay lại rất nhanh trí. Tiểu Điền, cậu bị thương có nặng không?”
Tiểu Điền vội trả lời: “Không sao đâu anh Lương, chỉ là bị quệt một chút thôi, chuyện nhỏ, lát nữa tôi băng lại là được.”
“Hừ, con người cậu thật là không muốn được khen à, tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu bị thương có nặng không?” An Lương hỏi lại lần nữa.
Tiểu Điền chợt hiểu ra, cậu ta nằm thẳng xuống đất, nhắm mắt lại giả vờ như chết rồi!
Người này thú vị đấy!
Ngộ ra đạo lý rồi đấy cậu em!