Chương 343: Bốn tên đàn ông đi thuê phòng, liệu cô ấy có tin?
Một giờ đêm.
An Lương gọi tôm hùm đỏ châu Úc hấp để ăn khuya, chủ yếu là để bổ sung thể lực, thêm nữa giờ đã là đêm khuya ăn đồ hấp sẽ tốt cho dạ dày.
Trên sofa trong phòng khách, An Lương đang nhắn tin Wechat, Trần Tư Vũ thì ngồi trong lòng An Lương, thỉnh thoảng cô sẽ liếc nhìn điện thoại của An Lương, thật có chút không dễ qua mặt cô gái Ma Đô xinh đẹp chân dài này!
May mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã cho cậu khả năng dự đoán nguy hiểm, An Lương không cảm thấy được nguy hiểm gì nên tùy ý để cho Trần Tư Vũ nhìn.
'Lý Tồn Viễn: @An Lương: An Lương, kế hoạch ngày mai không có gì thay đổi chứ?'
'Tiền Tiểu Cương: Bên tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu rồi!'
'Vân Hải Dương: Tôi cũng đã tìm được chỗ rồi, quán trà Cựu Thời Quang đường Tây Nhị, ngày mai anh Lương sẽ trực tiếp dẫn đường.'
'An Lương: @all: Kế hoạch ngày mai không đổi, tôi sẽ dẫn Trần Tư Vũ đi một chuyến đến Tiền Môn trước, các cậu đi đến quán trà trước đi. Đúng rồi, quán trà đó có lớn không, nếu như không lớn, chúng ta bao trọn luôn cả quán.'
'Tiền Tiểu Cương: Vừa nhìn anh Lương cẩn thận như vậy, tôi đột nhiên có chút mong chờ!'
'Vân Hải Dương: Đổi địa điểm! Đổi địa điểm đê! Chúng ta trực tiếp đặt phòng ở khách sạn Di Hanh, vẫn quy tắc cũ, ok ko?'
'Lý Tồn Viễn: Tôi thấy được đấy!'
'An Lương: Tôi thấy không được! Bốn tên đàn ông như chúng ta mà lại đi đặt phòng, tôi mà nói với Trần Tư Vũ các cậu nói xem cô ấy có tin hay không?'
'Vân Hải Dương: …'
'Tiền Tiểu Cương: Tôi thấy cô ấy sẽ không tin đâu!'
'Lý Tồn Viễn: Hay chúng ta quay video chứng minh?'
'Tiền Tiểu Cương: Giấu đầu hở đuôi?'
'Vân Hải Dương: Tôi cảm thấy như kiểu vận động nhiều người.'
Đúng lúc Trần Tư Vũ nhìn thấy đoạn chat này, liền không kìm được cười phá lên, sau đó chọt chọt eo An Lương: “ m dương sư như anh mà lại lén lút giấu em, anh với bọn họ đi thuê phòng, em còn có thể không tin hay sao?”
An Lương tay trái ôm lấy eo thon của Trần Tư Vũ, sờ nhẹ lên phần cơ bụng của cô rồi mới tiếp tục trả lời tin nhắn trong nhóm.
'An Lương: Tư Vũ nói rồi, đi khách sạn Di Hanh không có vấn đề gì, vậy thì thuê một phòng có khuôn viên trên sân thượng, các cậu dẫn theo bạn gái tới, hội chị em họ sẽ chơi với nhau, còn chúng ta thì bàn chuyện.’
'Vân Hải Dương: Làm phiền chút! Tôi không có bạn gái!'
'Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng không có, dạo gần đây tôi bị Hải Dương đầu độc, mọi người thấy tôi và cậu ta ở cạnh nhau còn tưởng rằng tôi cũng trở nên giống như cậu ta đấy.'
'Vân Hải Dương: …'
'Lý Tồn Viễn: Tôi sẽ dẫn Hồ Tiểu Ngư đến!'
'Vân Hải Dương: ?'
'Vân Hải Dương: Lý Tồn Viễn, cậu đang cố ý gây sự với tôi sao?'
'An Lương: Tôi đã ngửi thấy có mùi drama đâu đây!'
'Tiền Tiểu Cương: Tồn Viễn, cậu nói hay tôi nói đây?'
'Lý Tồn Viễn: Tôi đã dẫn Hồ Tiểu Ngư đi rồi, hay là cậu nói đi, mỗi người gánh một nửa?'
'Vân Hải Dương: Không phải, Tồn Viễn, cậu lại làm tôi rối trí rồi!'
'Lý Tồn Viễn: Tôi cũng không còn cách nào khác, cô ấy tìm đến tận cửa rồi, cậu cũng biết đấy, nhà cô ấy rất gần nhà tôi, giữa tôi chết và cậu chết, cậu thấy tôi nên chọn ra sao?'
'An Lương: Cậu chết tôi sống!'
'Lý Tồn Viễn: Cậu chết tôi sống!'
'Tiền Tiểu Cương: Cậu chết tôi sống!'
Tiền Tiểu Cương nhanh chóng kể ra chuyện giữa Vân Hải Dương và Hồ Tiểu Ngư cho mọi người trong nhóm nghe, lúc Vân Hải Dương học cấp hai đã vay Hồ Tiểu Ngư một trăm tệ, sau đó chày cối một năm sau mới trả.
'An Lương: Cười chết mất!'
Bên ngoài, Trần Tư Vũ cũng cười không dứt!
'Vân Hải Dương: Tôi không còn tâm trạng gì nữa rồi!'
'An Lương: Yên tâm đi, đều là anh em trong nhà không phải người ngoài, không có vấn đề gì cả.'
'Vân Hải Dương: Tôi không phải sợ các cậu cười tôi mà là sợ ngày mai Hồ Tiểu Ngư sẽ đến mượn tiền tôi thôi.'
'Tiền Tiểu Cương: Lương ca, lát nữa tôi sẽ đem tất cả tiền đến công ty.'
'Lý Tồn Viễn: Tôi cũng không có tiền.'
'Vân Hải Dương: ... Có cần phải đến mức như vậy không?'
'Lý Tồn Viễn: Họa do cậu gây ra, cũng không thể để cho anh em gánh thay cậu được đâu nhỉ?'
'Tiền Tiểu Cương: Chủ yếu tôi thấy hành động tiếp theo, không thể mượn được một đồng tiền nào, anh em mà lại tính rõ ràng như vậy?'
'An Lương: Không nói nữa, đồ ăn khuya của tôi đến rồi, mai rồi liên lạc sau nhá anh em.'
APP quản gia của chung cư quốc tế mà An Lương cài ở điện thoại gửi tin nhắn tới, thông báo đồ ăn đặt đã ship đến, An Lương để điện thoại lên bàn trà, rồi ôm Trần Tư Vũ lên.
Trần Tư Vũ liền ôm lấy cổ An Lương.
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp một mét bảy tám, sao lại như con mèo con vậy?
An Lương đặt bốn con tôm hùm đỏ châu Úc, không những giàu đạm lại còn có thể bổ sung thể lực, hơn nữa mùi vị không tệ, giá trị dinh dưỡng cao, quan trọng đều là loại mà An Lương và Trần Tư Vũ thích ăn.
Nửa tiếng sau, kết thúc bữa ăn khuya, An Lương ăn ba con, Trần Tư Vũ chỉ ăn một con.
An Lương hừ hừ nói: “Cô nàng kia, gia đã hồi phục lại sức chiến đấu, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Hả?” Trần Tư Vũ ngây người ra.
Không phải chứ?
Mới được bao lâu cơ chứ?
Vừa rồi rõ ràng là đã đại chiến một hai ba bốn rồi lại năm lần, sao đến bây giờ vẫn còn hỏi chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Nếu là chơi game, Trần Tư Vũ chắc chắn sẽ ấn báo cáo, vừa mới hồi phục lại muốn vào trận?
An Lương và Trần Tư Vũ tắm rửa sạch sẽ trước, vì mới ăn xong phải đi súc miệng, sau đó An Lương lại bắt đầu cuộc chiến.
Hơn nửa tiếng sau, cuộc chiến giữa hai người kết thúc khi An Lương chủ động tha cho Trần Tư Vũ.
Ánh mắt Trần Tư Vũ mơ hồ gối lên tay An Lương, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ, nếu thực sự không khóc không nháo, không tranh không giành, còn sẵn sàng làm em gái, hình như cũng không tệ lắm.
Dù sao thì thiên phú của cái tên này vô cùng mạnh mẽ, cô cảm thấy mình không trụ được.