Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 344: Hỏi thì thật là không có thành ý

Chương 344: Hỏi thì thật là không có thành ý
Ngày hôm sau.
Chuông báo 9 giờ reo.
Khi An Lương tỉnh lại thì Trần Tư Vũ vẫn còn đang ngủ say, cô đã quá coi thường An Lương rồi hoặc cũng có thể nói là do song thiên phú quá mạnh rồi, hai người tạo thành một tầng gia tăng khép kín.
Vốn dĩ Trần Tư Vũ cho rằng sau khi ăn xong bữa khuya, tối sẽ đi ngủ, kết quả lại bị An Lương lôi đến một buổi biểu diễn chiến đấu chuyên nghiệp.
Sau đó khi Trần Tư Vũ cảm thấy đã gần đến lúc, nhưng khả năng chịu đựng của Lương ca đã cho thấy hiệu quả thực tế của tiểu biệt thắng tân hôn.
Hậu quả là đã 9 giờ rồi nhưng Trần Tư Vũ vẫn còn đang ngủ.
Nhìn Trần Tư Vũ vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, rõ ràng ngày hôm qua bạn học Tiểu An đã phải dầm mưa cả đêm nhưng vẫn rất có tinh lực.
Trần Tư Vũ tỉnh dậy xấu hổ đỏ mặt đẩy An Lương nói: “Không muốn!”
Nhưng cô đâu phải là đối thủ của An Lương chứ?
Chú ý!
Tiếp theo đây là màn thể hiện đẳng cấp chuyên nghiệp!
Trong phòng tắm, Trần Tư Vũ giống như một con gấu Koala, đeo bám trên người An Lương, làn da cô nổi lên một tầng hồng nhạt, cũng không biết là do tiếp nhận kỹ năng chiến đấu chuyên nghiệp cấp 630 hay là do tắm nước nóng nữa.
Gần đến 10 giờ 15 phút, An Lương đã ăn mặc chỉnh tề, cậu đang đợi Trần Tư Vũ trang điểm.
Thật ra An Lương cảm thấy Trần Tư Vũ trời sinh đã xinh đẹp, căn bản không cần phải trang điểm làm gì, nhưng mà phụ nữ ấy mà, lúc nào cũng phải trang điểm một chút, hơn nữa còn là đi gặp bạn bè của An Lương, Trần Tư Vũ làm sao có thể không trang điểm được chứ?
Không đến hai mươi phút, Trần Tư Vũ cầm lên một món đồ trang sức nhìn rất trang nhã hỏi: “Anh thấy thế nào?”
An Lương gật đầu: “Rất đẹp!”
Chỉ với một món trang sức mà làm cho nhan sắc Trần Tư Vũ trông càng thêm xinh đẹp.
Trần Tư Vũ đi tới khoác vào tay An Lương: “Chúng ta đến thẳng khách sạn Di Hanh luôn sao?”
“Không, không, không, chúng ta đi đến một nơi khác trước.” An Lương nói.
Ngày hôm qua, khi Trần Tư Vũ xem đoạn chat thì cô ấy đã thấy được hết nội dung, dù sao cô ấy cũng không xem hết toàn bộ điện thoại của An Lương mà bản thân cô cũng đang nói chuyện phiếm.
An Lương và Trần Tư Vũ xuống lầu, lần này Trần Tư Vũ lái xe.
Trần Tư Vũ là người sinh ra và lớn lên ở đế đô nên tương đối quen thuộc với nơi này, vừa lái được nửa đường thì Trần Tư Vũ đã dò hỏi: “Chúng ta là đi qua cửa trước mọi người à?”
An Lương gật đầu khẳng định, “Ừ!”
“Đến đó làm gì vậy?” Trần Tư Vũ hỏi lại.
“Tống Thiến là con gái nhà giàu có đúng không?” An Lương chuyển đề tài câu chuyện.
“Có ý với cô ấy sao?” Trần Tư Vũ trêu chọc.
“Đi thôi!” An Lương bật chế độ âm dương sư: “Cô ấy không phải là một con gấu trúc nhỏ sao?”
“Ha ha ha!” Trần Tư Vũ nhịn không được bật cười.
Gấu trúc nhỏ là cái quỷ gì vậy?
Nhưng mà Tống Thiến…
Trần Tư Vũ cảm thấy không có cách nào phản bác lại, gấu trúc nhỏ thì gấu trúc nhỏ vậy!
“Anh quan sát cũng thật kỹ nha!” Trần Tư Vũ hầm hừ.
“Anh còn quan sát thấy được đồng hồ đeo tay của cô ấy là Patek Philippe 7121J-001 đó, cho nên anh mới bảo cô ấy là một tiểu phú bà.” An Lương giải thích.
Đó là chiếc đồng hồ cậu tặng cho Lý Tịch Nhan, trị giá hai mươi lăm vạn.
Vì vậy An Lương đang nghĩ đến việc mua cho Trần Tư Vũ một chiếc đồng hồ.
An Lương tiếp tục nói: “Vì vậy, hôm qua anh đã nhắn lại với bên Patek Philippe rồi, nói ngày hôm nay chúng ta sẽ đến xem đồng hồ.”
“Hả?” Trần Tư Vũ từ chối :”Em không thích đồng hồ.”
“Em thích hay không không quan trọng, chủ yếu là anh muốn mua cho em.” An Lương đột nhiên bật chế độ tổng tài bá đạo.
Mua quà cho một cô gái, không cần hỏi có thích hay không, cũng đừng hỏi muốn hay không muốn, bởi vì hỏi rồi thì chính là không có thành ý.
Dù sao thì nếu có hỏi, cô gái đó sẽ như thế nào?
Nếu như trả lời là “Thích” thì có phải là nói bóng gió rằng mình muốn không?
Còn nếu trả lời rằng “Muốn” thì có phải thể hiện rằng mình là một người hám của hám lợi không?
Vì vậy nếu thật muốn tặng quà, đặc biệt là sau khi xác định quan hệ rồi thì chỉ cần trực tiếp tặng thôi là được rồi, nếu hỏi thì thật đúng là không có thành ý.
Nghe câu trả lời đầy bá đạo của An Lương, trong lòng Trần Tư Vũ vui vẻ, cô hừ nhẹ một tiếng rồi bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch.
Một lúc sau, An Lương và Trần Tư Vũ đã đến Cửa hàng Patek Philippe ở Đế Đô.
Hướng Khang đã đứng trước cổng đón bọn họ.
Sau khi An Lương và Trần Tư Vũ xuống xe thì anh ta đã vội vàng tiến lên chào hỏi: “Chào anh An, chào mừng anh về nhà.”
An Lương khẽ gật đầu, sau đó đáp: “Đi xem đồng hồ luôn, sau đó tôi còn có có việc.”
“Xin mời đi bên này.” Hướng Khang dẫn đường.
Ba người cùng nhau đi đến phòng vip, Hướng Khang nhanh chóng mang lên hai khay trưng bày đồng hồ, mỗi khay đựng năm chiếc đồng hồ, theo thứ tự là dòng 4948 và dòng 4937.
Trong khay trưng bày đồng hồ chỉ có một chiếc đồng hồ khác với những cái còn lại, nó là một thiết kế được nạm đầy kim cương, cho dù là mặt đồng hồ hay là nút chỉnh giờ cùng với vòng bazel, còn có dây đồng hồ, tất cả đều được đính kim cương.
Trần Tư Vũ trực tiếp từ chối chiếc đồng hồ nạm đầy kim cương này: “Em không thích cái này, cái này quá khoa trương rồi, thậm chí em còn cảm thấy hơi xấu nữa!”
Nói đúng ra thì An Lương cũng cảm thấy thiết kế này hơi xấu!
Đồng hồ nữ có chút vấn đề như thế này, hầu hết những chiếc đồng hồ nào càng đắt tiền thì họ càng thích được dát nhiều kim cương, dường như chỉ khi sử dụng nhiều kim cương thì mới thể hiện được giá trị đắt đỏ vậy.
Nhưng một thiết kế như vậy thực sự quá cường điệu, và nó không mang vẻ đẹp sang trọng của Patek Philippe chút nào.
Vì vậy lựa chọn lần này là dòng 4948 và 4937, đồng hồ hai dòng này đều có giá khởi đầu là năm mươi vạn, căn bản không đáng để trong mắt của Lương ca đúng không?
Vừa hay là áo lông cừu dành cho những người phụ nữ lớn tuổi.
Vậy còn thẻ hoàn tiền mua sắm trung cấp thì tính sao đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất