Chương 357: Quyền phát ngôn lớn hơn nữa
Tại ngôi biệt thự của gia đình nhà họ Lý, Lý Tồn Viễn hỏi Lý Hồng Cốc xem liệu ông có biết con át chủ bài của An Lương là gì hay không.
Lý Hồng Cốc nhìn Lý Tồn Viễn, miệng không hé nửa lời.
Cảm thấy không thoải mái, Lý Tồn Viễn lên tiếng: “Bố, sao bố cứ nhìn con như vậy?”
“Bố đang vừa thương hại con, vừa cảm thấy hài lòng về con.” Lý Hồng Cốc nói: “Con coi trọng tình nghĩa, nhưng đồng thời cũng đang lo sợ rằng nếu chúng ta tìm ra dự định của An Lương thì nhà họ Vương sẽ đối phó cậu ta như cách họ đã bỏ mặc nhà họ Giả, đúng không nào?”
Lý Tồn Viễn lặng thinh.
“Con nghĩ được vậy là rất tốt. Mặc dù đây là một thế giới hám danh lợi, nhưng người tiên phong thì vẫn luôn là kẻ làm nên chuyện. Nếu như đạo đức kém, chỉ biết hám danh lợi mà chạy theo lợi nhuận thì sau này lợi nhuận cũng tiêu tan mà thôi.” Lý Hồng Cốc bức xúc thở dài.
Trong vụ việc số 08 của ba nhà Tứ, Sơn, Giả, việc làm của nhà họ Vương rất thiếu trung thực. Quả thật là bôi nhọ danh dự của nhà họ Vương trong hội hoàng gia!
“Bố à, ý bố là chúng ta nên hợp tác một cách công bằng ư?” Lý Tồn Viễn hỏi.
“Đúng vậy!” Lý Hồng Cốc đáp lại: “Bố không biết An Lương có đang có kế gì, nhưng cậu ta đã tự tin như vậy thì chúng ta cũng nên hợp tác giúp đỡ cậu ta giải quyết sự việc này.”
“Bên nhà họ Tứ cũng được chia phần ư?” Lý Tồn Viễn lại dò hỏi thêm.
“Bố có nói rõ rồi!” Lý Hồng Cốc thở dài một tiếng: “Nếu lần này hợp tác thành công, và ở khu Linh Khúc ấy thực sự có mỏ vàng, thì nhà chúng ta và bên nhà họ Tiền, họ Vân có thể trở thành đối tác quan trọng của nhau.”
“Danh tiếng của hai nhà này đều rất tốt, gia đình nhà họ Lý chúng ta cũng vậy. Con thì từ nhỏ đã có sẵn quan hệ tốt với họ. Ba nhà chúng ta mà liên minh làm đối tác thu lợi nhuận thì con biết sẽ gặt hái lớn chừng nào không?” Lý Hồng Cốc hỏi.
Lý Tồn Viễn vẫn còn quá trẻ, tầm nhìn của cậu ta còn rất hạn hẹp.
“Nếu như khu Linh Khúc có mỏ vàng cỡ trung, hay thậm chí là cỡ lớn đi nữa, thì khi khai thác chúng ta sẽ có cơ hội gây dựng mối quan hệ 3 nhà mật thiết hơn. Để có thể hợp tác là chuyện không dễ dàng, nhưng khi cùng chia sẻ chung khoản lợi nhuận thì quyền lực ba nhà sẽ tăng lên rất nhiều.” Lý Hồng Cốc nói rõ.
“Bởi sở hữu một mỏ vàng thì không những đem lại tài nguyên mà còn có thể gây dựng cả cơ ngơi cho một gia tộc, cũng như tạo ra nhiều cơ hội việc làm cho bạn bè, người thân. Tất cả những điều này đều là vốn của nhà ta, sẽ giúp chúng ta có địa vị hơn trong xã hội, đã hiểu chưa?” Lý Hồng Cốc giải thích chi tiết.
“Còn về việc chia phần, vì là kết hợp làm cùng nhau nên sẽ phân đều cho ba nhà, một mình nhà ta không thể chiếm dụng hết mỏ vàng được. An Lương thì không thể giải quyết được các vấn đề về lãnh thổ cũng như chiếm hữu đất đai. Tất cả chúng ta đoàn kết là sống, chia rẽ là chết.” Lý Hồng Cốc phân tích.
“Điều quan trọng cuối cùng chính là bạn của con không có ngờ nghệch như vậy đâu!” Lý Hồng Cốc thở dài nói: “Trong vụ án của Giả Đức Văn, không những cảnh sát gặp thất bại trong việc tìm ra manh mối, mà ngay cả bộ phận an ninh cũng không lần ra vết tích nào. Có còn nghĩ cậu ta có đầu óc đơn giản nữa không?”
Lý Tồn Viễn há hốc kinh ngạc, hóa ra An Lương lại ghê gớm đến vậy?
Tại nhà họ Tiền.
Sau khi Tiền Tiểu Cương kể xong hết toàn bộ sự việc thì hỏi lại: “Cha à, chúng ta gia nhập với bọn họ đi. An Lương có nhiều kế hoạch, đường lối vạch ra cũng thoáng lắm. Nhà ta tham gia chắc chắn sẽ không mất mát gì đâu!”
Tiền Trương Sinh nghe vậy thì đáp: “Lại hấp ta hấp tấp rồi cái thằng này. Con nhìn mấy thằng anh con mà học hỏi ấy!”
“Mấy anh ấy thì có gì đáng học tập? Người thì mọt sách, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây hiểu biết; người thì hám danh lợi, nhìn là biết sớm muộn rồi cũng sẽ bước vào con đường tội lỗi mà thôi!” Tiền Tiểu Cương thỏ thẻ nói.
“Sao con dám nói các anh như thế?” Tiền Trương Sinh trừng mắt nhìn cậu ta.
“Hừm! Tên mọt sách trước tới hỏi vay con 100 vạn, còn tên hám danh thì đến nhờ con làm môi giới quan hệ. Cha thấy hai người anh đấy tuyệt vời tới mức nào chưa?” Tiền Tiểu Cương đáp lại một cách khó hiểu.
“Thôi được rồi!” Tiền Trương Sinh nhìn cậu ta với ánh mắt bất mãn: “Về cái việc hợp tác này, bố nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì. Giao lưu được với mấy đứa bạn tốt như vậy, con đúng là có số hưởng, con trai ạ.”
Tiền Tiểu Cương cười đắc chí: “Nhà mình ra quyết định nhanh lên… Con xem qua trước rồi, tối sẽ qua bàn bạc vụ Kinh Nhã Đường với cậu ta.”
“Đợi đã!” Tiền Trương Sinh lớn giọng nói.
“Có chuyện gì nữa vậy ạ?” Tiền Tiểu Cương hỏi.
“Nhà mình vừa nhận một bưu kiện cho con đó. Bố cho người kiểm tra rồi, có vẻ là thằng Hạ Thi Hám học cùng trường trung học phổ thông với con gửi cho đấy. Con có bắt nạt ai không mà để người ta đến gõ cửa tận nhà?”
???
Tiền Tiểu Cương tỏ vẻ không hiểu.
“Làm gì có ạ, con đâu dám, bố đừng có nói mò như vậy. Cảm ơn bố, để con tự ra xem. Chào bố!” Tiền Tiểu Cương nói xong lập tức chuồn đi, nhưng chắc chắn là cậu ta chưa bao giờ bắt nạt Hạ Thi Hám.
Hai người bọn họ từng là bạn cùng lớp ở trường trung học phổ thông. Hồi xưa anh ta còn đưa Hạ Thi Hám đi dự tầm khoảng 30 cuộc họp lớp cơ mà.
Tiền Tiểu Cương vừa rời khỏi nhà, bỗng anh nhận được tin nhắn WeChat từ hội bạn từ hội hoàng gia.
'Tiền Tiểu Cương: @All Lão già nhà này đồng ý rồi, các cậu thì sao?'
'Lý Tồn Viễn: Vừa mới chốt xong!'
'Vân Hải Dương: Xong lâu rồi!'
'Tiền Tiểu Cương: @An Lương Tối bàn vụ Kinh Nhã Đường nhé?'