Chương 361: Trò chuyện thân thiện.
Hơn 11 giờ khuya ở quán dê xiên nướng.
Đám người An Lương tình cờ gặp phải kẻ thù xưa là Vương Thụy.
Vân Hải Dương ở bên cạnh An Lương giới thiệu: “Người này là Tiền Tiểu Đoàn, anh ta là anh hai của Tiểu Cương, trong này có chút vấn đề!” Vân Hải Dương vừa nói vừa chỉ vào đầu của mình.
“Người này là con mọt sách, đọc sách tới nỗi ngu người.” Vân Hải Dương bổ sung.
“Tiền Tiểu Cương, mày lại ở cùng với đám bạn bè xấu hỗn loạn của mày, mày không biết học hành cho tốt sao?” Tiền Tiểu Đoàn nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Cương nói.
Vân Hải Dương lập tức thốt lên, “Tiền Tiểu Đoàn, anh nói ai là bạn bè xấu vậy, tôi cho Tiểu Cương mặt mũi mới không so đo với anh, anh lại nói một tiếng, có tin ngày hôm nay tôi đánh anh hay không!”
“Ồ, Hải Ngư, cậu co ro cái gì vậy?” Vương Thụy nhìn chằm chằm Hải Dương.
Lý Tồn Viễn hừ lạnh nói: “Vương Thụy, mày đây là liền sẹo quên đau rồi sao?
An Lương bình tĩnh nhìn Vương Thụy, cậu đưa ra lời mời: “Vương Thụy, còn có anh Tiền, bọn anh cũng là đến ăn khuya phải không?”
Trước khi hai người trả lời, An Lương tiếp tục nói, “Có hứng thú ngồi xuống cùng ăn khuya không, thuận tiện mọi người nói chuyện gì đó chẳng hạn?”
Vương Thụy cười hì hì: “Sợ là các người không hoan nghênh tôi!”
An Lương làm động tác mời.
Vương Thụy nhìn ba người Lý Tồn Viễn một chút, trong lòng cậu ta âm thầm thán phục, anh ta đã từng nghĩ rằng An Lương là bao tay trắng của ba nhà này, sau khi điều tra mới phát hiện không phải, bây giờ lại phát hiện An Lương giữ vị trí chủ đạo!
“Anh Đoàn, mời ngồi.” Vương Thụy mời nói.
Tiền Tiểu Đoàn nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Cương hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống.
An Lương tự mình cầm lấy một quả cật lớn, sau đó hô: “Vương Thụy, anh Tiền, các anh không cần khách khí, ăn đi!”
Vương Thụy thật sự không khách khí cầm lấy quả cật lớn nói: “Người như tôi chính là thích ăn cật!”
Tiền Tiểu Đoàn không có ý động tay, tên mọt sách này đang nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Cương.
“Tôi rất tò mò một việc, tại sao các anh lại náo loạn với nhà họ Giả ở Tây Sơn vậy?” An Lương hỏi.
Vương Thụy uống một ngụm rượu rồi đáp: “Biết rồi còn hỏi!”
“Có cần thiết không?” An Lương hỏi lại.
“Có cần thiết!” Vương Thụy trả lời khẳng định: “Có những người không nhìn rõ vị trí của mình, giá cả tăng chóng mặt, coi người khác như kẻ ngốc.”
“Cho nên?” An Lương và Vương Thụy giống như đang đánh đố nhau vậy.
“Cho nên chúng tôi phải bỏ họ qua một bên, vừa lúc lại gặp cậu, đúng lúc biết cậu có năng lực, lại vừa lúc cấp bậc Giả Đức Văn thiếu một chút, cậu nhìn xem đây không phải là mọi thứ đều đúng lúc, giống như sự an bày của trời cao sao?” Vương Thụy hỏi lại.
“Có chút thú vị!” An Lương cười, “Nhưng theo ý tôi, mọi thứ này đều đang âm thầm dẫn đường anh, từng bước đẩy anh vào vực sâu, anh cảm thấy sao?”
“Nhưng cuối cùng không phải là lựa chọn của bản thân cậu ta sao?” Vương Thụy trả lời, “Thật ra tôi không ngờ lá gan của cậu ta lớn như vậy, mặc kệ cậu tin hay không, dù sao thực sự là như vậy.”
“Tôi tin!” An Lương trả lời khẳng định. “Anh là một người tuân thủ quy tắc, nếu không sớm đã chán nản rời đi rồi?”
“Cảm ơn đã khen.” Vương Thụy trả lời.
“Tại sao hôm nay đến tìm chúng tôi?” An Lương hỏi lại.
Nói cái gì mà ngẫu nhiên gặp, cậu có thể tin sao?
Đế Đô hai mươi mốt triệu dân, hết lần này đến lần khác đêm hôm khuya khoắt gặp phải họ?
“Tôi chính là thích nói chuyện với người thông minh!” Vương Thụy đáp lại, nói: “Các cậu nói một cái giá đi!”
“Anh cảm thấy chúng tôi sẽ từ bỏ sao?” An Lương hỏi lại.
Trước khi Vương Thụy trả lời, An Lương chỉ chỉ ba người Lý Tồn Viễn: “Ba nhà bọn họ kém hơn anh? Hay là chúng tôi không có tin tức tình báo phù hợp? Hoặc là nói các anh đã nhanh chân đến trước sao?”
“Ba nhà bọn họ thực sự không kém hơn chúng tôi, các cậu cũng thực sự tra được tin tức, chúng tôi cũng không có nhanh chân đến trước, nhưng chúng tôi có lợi thế của chúng tôi, tôi tin các cậu đã điều tra được rồi, đúng không?” Vương Thụy đoán.
“Lợi thế gì?” An Lương hỏi lại, “Tôi thật sự không biết các anh có lợi thế gì!”
An Lương tiếp tục nói: “Vì vậy tôi nói trước kia anh làm sai rồi, nếu anh không thúc đẩy Giả Đức Văn, hiện tại các anh đã nắm được lợi ích tương ứng rồi.”
“Dù cho nhà họ Giả ra giá rất cao, tôi tin các anh có thể thông qua cách đàm phán vòng vèo đi tới phía trước. Nhưng tình hình hiện tại là Giả Đức Văn của nhà họ Giả đã người không ra người, nhà họ Vương các anh còn có trách nhiệm rất lớn, mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng anh cảm thấy những loại việc như vậy cần chứng cứ sao?” An Lương hỏi lại.
“Thực ra luôn là các anh đang cho chúng tôi cơ hội, nếu lúc đầu không mở 0.8, nếu không có việc cậu xúi bậy Giả Đức Văn, nếu anh ngăn cản Giả Đức Văn một chút, nếu tấm ảnh trắng đen của Giả Đức Văn không có trên tường, các anh đều có cục diện ổn định thắng lợi, chúng tôi thậm chí không chú ý tới việc này!” An Lương cảm thán nói.
Chỉ cần bất kỳ một phân đoạn nào, Vương Thụy làm ra lựa chọn chính xác, cũng không đến nỗi xuất hiện tình hình hiện nay.
Vương Thụy trầm lặng, anh ta biết An Lương nói đúng, lần này anh ta xúc động rồi, anh ta phán đoán sai thân phận của An Lương, khi nghĩ làm cho Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương nhục nhã, đã dẫn đến hàng loạt chuyện.
Đặc biệt là liên lụy tới Giả Đức Văn!
“Không nói nữa sao?” Vương Thụy thử hỏi lại.