Chương 362: 1000 vạn còn chưa vừa lòng?
Đối với câu hỏi của Vương Thụy, An Lương chỉ cười: “Anh có biết khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh là gì không?”
“Tôi đang nghe đây!” Vương Thụy đáp lại.
“Tôi thì dùng cách chia chác để lôi kéo thêm nhiều đồng minh, bạn bè càng nhiều kẻ địch lại càng ít, khi ấy tôi sẽ là người bất bại.” An Lương nói thẳng ra.
“Ngay từ khi bắt đầu anh đã sai rồi, coi Giả Đức Văn là kẻ địch, coi Cương Tử và Hải Dương là kẻ địch, coi cả tôi là kẻ địch nữa, anh không ngại kẻ địch của anh chưa đủ nhiều sao?” An Lương hỏi vặn lại.
Nụ cười trên mặt Vương Thụy tắt ngấm.
An Lương dường như không nhận ra sự khác thường trên mặt Vương Thụy, vẫn thao thao nói: “Không phải là bọn tôi không chịu bỏ mỏ vàng Linh Khúc, mà là nhà họ Vương các anh sẽ đền bù cho chúng tôi thứ gì?”
Vương Thụy còn chưa lên tiếng, Tiền Tiểu Đoàn đã chen miệng vào: “Tiểu Cương, nhà họ Tiền chúng ta không nhúng tay vào chuyện này!”
Tiểu Cương tức giận mắng: “Anh nói không nhúng tay là không nhúng tay à, anh tưởng anh là ai hả?”
“Mày...” Tiền Tiểu Đoàn đang định mắng Tiền Tiểu Cương không biết kẻ trên người dưới thì đã bị Tiều Tiểu Cương cắt ngang.
“Anh lại định nói mấy đạo lý cha chú trong sách à?” Tiền Tiểu Cương cười gằn: “Một con mọt sách như anh mà còn dám về phe Vương Nhị Cẩu, tôi sợ rằng vào một ngày đẹp trời nào đó anh sẽ đi đời nhà ma!”
“Tao là anh của mày!” Tiền Tiểu Đoàn lạnh lùng nói.
“Ha?” Tiền Tiểu Cương cười khẩy: “Bây giờ anh mới biết anh là anh của tôi à? Vậy sao anh còn về phe với Vương Nhị Cẩu? Đầu anh toàn là bã đậu hả? Không không không, nói như vậy là sỉ nhục bã đậu, trong đầu anh toàn là shit mới đúng!”
“Tiền Tiểu Đoàn, chuyện này không cần anh xen vào, cút về ngay!” Tiền Tiểu Cương hừ lạnh.
Tiền Tiểu Đoàn định mở miệng nói gì đó.
“Anh còn nói thêm câu nào nữa thì sau này đừng hòng xin được một đồng nào của tôi!” Tiền Tiểu Cương cười khinh bỉ: “Con mọt sách vô dụng như anh, trừ ngửa tay xin tiền thì còn có thể làm nên trò trống gì hả?”
Tiền Tiều Đoàn tái xanh mặt, không nói gì hậm hực bỏ đi.
Tiền Tiểu Đoàn đi rồi, Tiều Tiểu Cương nhìn Vương Thụy nói: “Vương Nhị Cẩu, cậu cố ý gọi anh ta đến đây để trêu ngươi tôi à?”
“Cậu xem thường tôi thế!” Vương Thụy cười hì hì: “Nhiều năm qua các cậu đều gọi tôi là quân sư quạt mo, tại sao không nghĩ ra nhỉ?”
An Lương ở một bên lên tiếng: “Anh ta dẫn Tiền nhị ca đến là để thử lòng quyết tâm của chúng ta đấy.”
“Cho nên tôi thích chơi với những người thông minh.” Vương Thụy ám chỉ lời giải thích của An Lương.
“Cương Tử à, cậu vẫn còn non lắm, tôi thấy lo thay cho cậu.” Vương Thụy giả bộ quan tâm, nhưng thực ra lại là nói mát.
Tiều Tiểu Cương không nói thêm lời nào, cậu ta lo lắng bản thân sẽ để lộ tin tức gì đó.
Vương Thụy trầm mặc nhìn Tiền Tiểu Cương, anh ta nói với An Lương: “Bây giờ các cậu đã hạ quyết tâm rồi chứ, định thương lượng như nào?”
“Có hai phương án!” An Lương giơ tay phải ra làm kí hiệu số 2.
“Tôi đang nghe đây.” Vương Thụy dò hỏi.
“Phương án thứ nhất, bọn tôi cũng tham gia - kể cả tôi nữa, lợi ích sẽ chia đều cho mỗi nhà.” An Lương giảng giải.
“Cậu thấy có khả năng ư?” Vương Thụy vặn lại.
“Không có khả năng lắm!” An Lương đáp lại: “Theo lời anh nói, nhà họ Giả ở Tây Sơn ra giá quá cao, cho nên bị các anh đẩy ra ngoài. Nếu như làm theo phương án thứ nhất, các anh muốn trích ra 80% lợi nhuận, chúng tôi không đồng ý.”
“Nói luôn phương án hai ra xem nào!” Vương Thụy nói.
Giống như An Lương phân tích, nếu để cho nhà họ Vương lôi kéo một đám An Lương vào, lại còn muốn chia đều lợi nhuận nữa, nhà họ Vương đương nhiên không đồng ý.
Dù sao nếu như chấp nhận điều kiện này thì sao có thể âm thầm trở mặt với nhà họ Giả.
An Lương mỉm cười hỏi ngược lại: “Phương án thứ hai là các anh bồi thường cho chúng tôi, chúng tôi đã hao tốn không biết bao nhiêu sức người sức của để điều tra tình hình khu vực Linh Khúc, các anh đương nhiên phải trả phí bồi thường cho chúng tôi.”
“Các cậu muốn bao nhiêu?” Vương Thụy vào thẳng vấn đề.
Mà An Lương lại vòng vo Tam quốc: “Nhà họ Vương các anh đưa ra bao nhiêu?”
Vương Thụy hừ nhẹ: “Các cậu ra giá luôn đi, có thể thương lượng thì thương lượng, không thể thương lượng thì tự dựa sức mình. Tôi nhắc các cậu trước, nhà họ Vương chúng tôi đã ở chỗ đó lăn lộn hơn một năm rồi, các cậu có chắc sẽ cạnh tránh được với chúng tôi?”
“Sao lại không chứ?” An Lương cười: “Không cần biết là tài nguyên của ba nhà bọn họ hay tài nguyên của tôi, chúng tôi đều đã rục rịch hành động rồi!” Sự uy hiếp của Vương Thụy quả thực quá vô nghĩa.
Đối với sự phản pháo của An Lương, Vương Thụy cứng họng, bởi vì bất kể là nhà họ Lý, nhà họ Vân, hay nhà họ Tiền đều không có nhà nào yếu thế, lại thêm một An Lương thần bí khó lường, nhà họ Vương anh ta quả thật thực sự đau đầu.
Rõ ràng bọn họ không để lộ sơ hở mà?
“Cậu ra giá đi!” Vương Thụy nhắc lại lần nữa.
An Lương giơ ngón tay trỏ lên: “Bằng này!”
“Một nghìn vạn?” Vương Thụy đáp.
An Lương còn chưa lên tiếng, Tiền Tiểu Cương đã cười phá lên: “Chỉ 1000 vạn, cậu tưởng đang bố thí cho ăn mày à?”
Vân Hải Dương nhổ toẹt bãi nước bọt: “Bọn tôi chỉ đáng giá 1000 vạn hả?”
“1000 vạn còn chưa vừa lòng?” Vương Thụy hừ lạnh: “Có đi cướp ngân hàng cũng không nhanh bằng vậy?”
Lý Tồn Viễn hài hước nói: “Cướp ngân hàng làm gì cho mệt người, có trời mới biết ngân hàng dự trữ được bao nhiêu tiền mặt, không khéo chỉ vẻn vẹn có vài ba chục vạn mà thôi. Cướp luôn trên người cậu không phải tốt hơn sao?”