Chương 363: Ý tôi là 1 tỷ!
Bình thường các ngân hàng đều không chuẩn bị quá nhiều tiền mặt.
Các chi nhánh ngân hàng lớn mỗi ngày có tầm khoảng 500 vạn tiền mặt, còn các chi nhánh nhỏ hơn mỗi ngày nhiều lắm có hai ba trăm vạn là cùng.
Cho nên người đến rút số số tiền lớn phải hẹn trước với ngân hàng, không phải là ngân hàng làm khó khách hàng mà thực sự bọn họ không có nhiều tiền như vậy.
Nếu đã hẹn trước với ngân hàng, ngân hàng nhận được lịch hẹn sẽ thông báo với ngân hàng mẹ, chờ đến khi ngân hàng mẹ điều xe chở tiền đến thì mới có thể rút ra được số tiền lớn.
Thời buổi nào rồi mà còn ảo tưởng ngân hàng nào cũng ủ được vài ba nghìn vạn?
Các chi nhánh và đại lý nhỏ của ngân hàng thực ra chỉ cần thuê đại một mặt bằng là có thể hoạt động rồi, ngay cả kho bạc an toàn còn không có, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!
Cướp ngân hàng đúng là một lựa chọn ngu xuẩn!
Lý Tồn Viễn nói rất có lý, cướp luôn trên người Vương Thụy không phải là lựa chọn tốt hơn à?
Hơn nữa còn ít nguy hiểm!
An Lương đáp lại: “Ý tôi là 1 tỷ!”
“Cậu điên à?” Vương Thụy nhìn An Lương với vẻ kinh hãi.
Ba người Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương đều kinh ngạc nhìn An Lương, vốn dĩ bọn họ còn tưởng là một ức mà thôi.
Kết quả là một tỷ, gấp 10 lần bọn họ nghĩ?
“Tôi nào có điên, chẳng nhẽ cậu không biết gì hả?” An Lương bình thản nhìn Vương Thụy.
Vương Thụy trầm mặc.
“Tôi khuyên anh nên về hỏi ý kiến người lớn trong nhà, nếu như đồng ý chúng tôi sẽ rút lui, còn nếu như các người không đồng ý, bọn tôi sẽ cạnh tranh đến cùng!” An Lương nói thẳng ra.
Vương Thụy hít một hơi sâu, anh ta cầm lên một xiên cật, hùng hổ cắn vài cái đã ăn hết rồi vứt toẹt cái xiên xuống đất.
“Coi như cậu lợi hại!” Vương Thụy đứng dậy bỏ đi.
“Tôi tin là anh biết cách liên lạc với tôi!” An Lương nhìn theo bóng lưng của Vương Thụy nói.
Đợi đến khi Vương Thụy rời đi rồi, Lý Tồn Viễn lập tức hỏi: “An Lương, cậu nghiêm túc chứ?”
“Cậu thấy tôi giống như đang nói giỡn lắm à?” An Lương vặn lại.
Ánh mắt ba người Lý Tồn Viễn khẽ giao động, bọn họ đâu phải kẻ ngốc, nếu An Lương đã dám mở miệng vơ vét một tỷ thì chắc chắn giá trị của mỏ vàng Linh Khúc cũng không hề nhỏ.
“Chẳng lẽ Lương ca đã điều tra ra giá trị của mỏ vàng Linh Khúc?” Lý Tồn Viễn tò mò hỏi.
Thật ra là Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nói cho An Lương biết!
Tổng số lượng dự trữ của mỏ vàng Linh Khúc phải đến mười tỷ, mặc dù phải nộp đủ loại thuế cho nhà nước cùng với các chi phí khác, vẫn có thể kiếm lời được khoảng năm tỷ.
Cho dù phải mất tầm hơn 10 năm mới khai thác hết mỏ vàng, nhưng một năm thu được 5 ức lợi nhuận, nếu có chia đều cho bốn nhà thì ít nhiều gì mỗi nhà cũng có lời, như vậy còn không tốt sao?
Quan trọng hơn là thông qua chuyện mỏ vàng để nắm giữ quyền lên tiếng, đồng thời lấy mỏ vàng làm sợi dây gắn kết, thiết lập nên một liên minh ổn định ràng buộc lẫn nhau.
Cho nên An Lương mới ra giá 1 tỷ, cái giá này không quá cao không quá thấp, cậu không đặt nhiều hi vọng nhà họ Vương sẽ chấp nhận cái giá này, cái cậu muốn là thông qua cái giá này nói với ba người Lý Tồn Viễn về giá trị của mỏ vàng.
“Ban đầu không điều tra được rõ ràng, nhưng thái độ vừa nãy của Vương Thụy đã khẳng định suy đoán của tôi. Quả nhiên để giành được siêu lợi ích, cho dù là nhà họ Vương cũng âm thầm trở mặt với nhà họ Giả!” An Lương nói.
Lý Tồn Viễn gật đầu tán thành: “Rốt cuộc Vương Thụy vẫn chưa từ chối, xem ra nhà họ Vương đã tra xét tình hình rõ ràng rồi.”
“He he he, thằng cha này muốn đi hại người, lần này lại bị Lương ca hại lại, đáng đời lắm!” Tiền Tiểu Cương cười khoái trá.
Cậu ta vừa bị Vương Thụy làm cho tức chết!
“Ngày mai tôi sẽ giải quyết chuyện của Hoàng Tuấn Phong, còn các cậu giải quyết chuyện thành lập công ty Hợp Thắng Cùng Thắng, đồng thời phải phân phối cho xong chuyện cổ phần, muộn nhất là ngày kia, chúng ta bắt đầu hành động, đá bay nhà lão Vương và nhà họ Giả ra khỏi cuộc chơi!” An Lương nói.
“Hợp Thắng Cùng Thắng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngày mai phải đi xem Lương ca ra tay mới được.” Lý Tồn Viễn đáp lại.
Tiền Tiểu Cương tán thành: “Đăng ký thành lập công ty thì có gì to tát, chỉ cần Lương ca làm xong chuyện Hoàng Tuấn Phong thì hết thảy mọi chuyện đều là muỗi.”
“Vậy ngày mai nhớ xem tôi biểu diễn!” An Lương đáp lại.
Gần một giờ sáng, An Lương phải bắt taxi về khách sạn quốc tế Vân Cảnh, Trần Tư Vũ vẫn đang say giấc nồng, An Lương không muốn đánh thức cô.
Sáng hôm sau.
Tám giờ sáng An Lương thức dậy nghe thấy tiếng đàn piano ở phòng khách, xem ra là tiếng đàn chào buổi sáng của Trần Tư Vũ.
An Lương đi rửa mặt, sau đó đi đến phòng khách, quả nhiên Trần Tư Vũ đang chơi đàn, cô vẫn đang mặc quần áo ngủ, An Lương đi tới đứng sau lưng cô.
Tiếng đàn piano bị ngắt quãng.
Nửa giờ sau là tiếng đàn cao trào kết thúc bản đàn đầy chuyên nghiệp.
An Lương dò hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Trần Tư Vũ lắc đầu: “Vẫn chưa đây này, vốn dĩ muốn chờ anh ăn cùng, hừ!”
An Lương nhấc điện thoại lên vào app Quản gia gọi bữa sáng, sau đó bổ xung thêm: “Tư Vũ, em còn nhớ chuyện lúc trước anh bảo quyên tặng đàn Piano không?”
“Hả?” Trần Tư Vũ nghi hoặc.
An Lương cười nói: “Hay là bọn mình cứ làm nhé, lấy danh nghĩa của hai chúng ta để quyên tặng, để cho mấy đứa hay ghen ăn tức ở và mấy bà tám trường em đều biết bạn trai em vừa cao to đẹp trai lại vừa lắm tiền, là hình mẫu nam thần điển hình!”
“Làm màu!” Trần Tư Vũ lườm nguýt An Lương.