Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 368: Quyên tặng Piano: Tôi lại ghen tị rồi!

Chương 368: Quyên tặng Piano: Tôi lại ghen tị rồi!
Gần 1 tiếng sau, cuối cùng Lý Tồn Viễn cũng đến, cậu ta vừa đến vừa xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, giữa đường bị kẹt xe” Lý Tồn Viễn giải thích.
Vân Hải Dương tán thành: “Đế Đô kẹt xe là chuyện thường ngày.”
“Nghỉ lễ lần tới tôi sẽ tổ chức cho mọi người đi Thịnh Khánh chơi một chuyến, cho mọi người biết kẹt xe ở Thịnh Khánh là như thế nào. Lễ Quốc Khánh năm nay, tôi bắt đầu ở Thiên Phủ, rồi đến Ma Đô, sau đó là Thịnh Khánh, bây giờ đã đến Đế Đô. Nếu nói chính xác thì Thịnh Khánh là quê tôi, nhưng mà vì địa hình hiểm trở nên quy hoạch giao thông thật sự như shit!” An Lương chửi thề.
Nhưng dựa theo trải nghiệm chân thật của An Lương, giao thông ở Thịnh Khánh quả thật là như shit!
“Không sao cả, bọn tôi ngồi chờ Lương ca tổ chức một chuyến du lịch Thịnh Khánh” Tiền Tiểu Cương đáp.
An Lương vỗ vỗ tay: “Tồn Viễn, để tôi giới thiệu một chút, đây là Hoàng Tuấn Phong, anh ta…”
Chờ An Lương giới thiệu xong, Lý Tồn Viễn và Hoàng Tuấn Phong bắt tay.
An Lương tiếp tục nói đến vấn đề hợp tác giữa hai bên, khái quát chuyện Hoàng Tuấn Phong đã đồng ý đưa quyền sở hữu mỏ vàng Linh Khúc cho “Hợp Thắng Cùng Thắng.”
“Đúng rồi, các anh em, trưa nay tôi không ăn cơm cùng mọi người được. Tư Vũ còn ở nhà chờ!” An Lương giải thích.
Tiền Tiểu Cương trêu ghẹo: “Gọi chị dâu đến ăn cơm chung đi!”
“Chiều nay bọn tôi có công chuyện cần xử lý. Mọi người lo chuyện “Hợp Thắng Cùng Thắng.” được chứ?” Cậu âm thầm tung ra bài kiểm tra cuối cùng.
Bây giờ, cậu đã giải quyết hết các khó khăn, cũng đã lật át chủ bài - thuyết phục được Hoàng Tuấn Phong, chỉ cần đăng ký “Hợp Thắng Cùng Thắng.” cậu sẽ nắm được mỏ vàng Linh Khúc trong tay.
Nếu vào lúc này ba người Lý, Vân, Tiền muốn qua mặt An Lương, bọn họ chỉ cần thuyết phục Hoàng Tuấn Phong, biểu thị đồng ý giúp Hoàng Tuấn Phong báo thù, vậy thì thực sự sẽ qua mặt được An Lương.
Nhưng mà đây chính là bài kiểm tra của An Lương!
Chỉ là một cái mỏ vàng Linh Khúc thôi, mặc dù tổng giá trị hơn 10 tỷ, nhưng sau khi khấu trừ tiền thuế, phí tổn các loại thì lợi nhuận chỉ còn khoảng 5 tỷ, thời gian khai thác phải hơn 10 năm.
Nếu như tính trung bình, 1 năm chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi.
Tài sản trong tay An Lương tuy không đến độ dễ dàng kiếm về một mục tiêu nhỏ, nhưng nương vào giải thưởng của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, kiếm được một mục tiêu nhỏ có khó không?
Không hề khó!
Vậy nên An Lương không chịu nổi tổn thất mỏ vàng Linh Khúc này sao?
Dĩ nhiên không phải!
Vậy nên cậu mới thầm đưa ra bài kiểm tra cuối cùng. Nếu như bọn họ đều vượt qua vậy thì mọi người sau này chính là cùng ngồi trên một chiếc thuyền, có cơ hội thì cùng tiến, có họa thì cùng gánh.
Lý Tồn Viễn quả quyết: “Không thành vấn đề! Trưa nay chúng tôi định đến khách sạn Di Hanh ăn, người anh em Hoàng Tuấn Phong, anh thấy được không?”
Tiền Tiểu Cương cũng nói: “Người anh em Hoàng Tuấn Phong, chiều nay chúng ta làm xong các thủ tục, tối nay mở tiệc chiêu đãi, anh thấy thế nào?”
Vân Hải Dương trả lời: “An Lương cứ an tâm bên cạnh chị dâu, công việc cứ để bọn tôi giải quyết hết cho.”
“Vậy tôi đi trước nhé!” An Lương an tâm rời đi.
Chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Khi An Lương về, Trần Tư Vũ đang gọi điện thoại.
“Cô Tôn, thật ngại quá, An Lương còn chưa về, chắc chiều mới về đến.”
An Lương gọi to: “Anh về rồi đây, em nói với ai là anh chưa về đấy?”
“...” Trần Tư Vũ im lặng.
“…” Cô Tôn cũng cạn lời.
Trần Tư Vũ trực tiếp đưa điện thoại di động cho An Lương: “Là điện thoại của cô Tôn, anh tự trả lời đi.”
“...” Giờ thì đến lượt An Lương im lặng.
“Khụ, là cô Tôn ạ, em An Lương đây!” An Lương chào.
“Tôi vẫn còn nhớ, em là An Lương ở Học viện Múa kế bên, có phải không?” Cô Tôn chọc ghẹo.
Có lần cậu nói dối cô Tôn, bảo mình là sinh viên Học viện Múa, sau đó đã bị vạch trần.
“Khụ!”
An Lương ho khan: “Cô Tôn à, em là An Lương của Học viện Kinh tế Thiên Phủ.”
Cô Tôn không trêu cậu nữa, cô dò hỏi: “Tôi nghe Tư Vũ nói, em muốn quyên tặng cho trường chúng tôi 30 cây đàn Piano Yamaha U1 phải không?”
“Vâng, đống đàn Piano này…” An Lương khựng lại: “Tư Vũ, đống đàn piano đã xong chưa?”
“Ông chủ Tô nói là xong rồi, mới nãy còn hỏi em khi nào thì giao hàng.” Trần Tư Vũ trả lời.
An Lương lặp lại lý do thoái thác của Trần Tư Vũ: “Cũng sắp trưa rồi, cô Tôn, cô xem như vậy có được không, em sắp xếp một chút, chiều nay 3 giờ đem đến Học viện m nhạc Quốc gia, cô thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ làm lễ hoan nghênh.” Cô Tôn đáp lời.
Lúc đầu An Lương muốn từ chối, nhưng lại nghĩ xây dựng hình tượng cho Trần Tư Vũ nên trả lời: “Vậy làm phiền cô Tôn rồi, xin đừng làm hoành tráng quá. Em chỉ vì nghĩ cho Tư Vũ thôi.”
“Tư Vũ đã nói với cô rồi, vốn cô rất muốn bảo em đừng làm chậm trễ thời gian của em ấy, nhưng mà... hầy!” Cô Tôn phải nói gì bây giờ, An Lương tốt với Trần Tư Vũ như vậy, còn nói gì được nữa đây?
Buổi trưa, An Lương và Trần Tư Vũ đặt món ở chung cư quốc tế Vân Cảnh, thật ra đó là món ăn do chung cư cung cấp. An Lương vẫn thích món tôm hùm xào hành của Sơn Hải Đường Các bọn họ.
Giữa lúc ăn trưa, An Lương gọi cho Tô Tinh Hà, dặn dò ông ấy sắp xếp, đem tất cả các đàn piano đến Học viện m nhạc Quốc gia trước 3 giờ.
Khoảng 2 giờ chiều, Trần Tư Vũ và An Lương đã đến nơi trước.
Sau đó An Lương phát hiện Học viện m nhạc Quốc gia đã giăng một biểu ngữ cực kỳ xấu hổ, bày tỏ tấm lòng biết ơn cựu sinh viên Trần Tư Vũ và An Lương đã quyên tặng đàn piano. Khi Trần Tư Vũ đến trường, Tống Thiến đã đứng chờ cô.
“Wow, nói không ngoa chứ An Lương nhà cậu thật sự là bạn trai thần tiên đó Tư Vũ!” Tống Thiến cảm thán.
Trần Tư Vũ nói nhỏ: “Lúc trước anh ấy nghe nói trong trường có tin đồn, cho nên đã trực tiếp giải quyết vấn đề.”
“Tôi... thôi đừng nói nữa... tôi lại trở thành kẻ đố kỵ, ghen tị quá đi!” Tống Thiến oán trách.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất