Chương 391: Bố, con lại mở một cái mỏ rồi!
Khu chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Khi Trần Tư Vũ còn đang rửa mặt trang điểm, An Lương đang ở phòng khách gọi điện cho An Thịnh Vũ.
Chờ sau khi An Thịnh Vũ nghe điện thoại rồi, An Lương lập tức mở miệng trước, nói: “Bố, bố đang ở đâu?”
“Con đã về rồi?” An Thịnh Vũ hỏi.
An Lương không nói gì, cái giọng điệu ghét bỏ này có mấy ý tứ đây?
“Không phải, con chỉ là muốn nói với bố mấy chuyện.” An Lương đáp.
“Bố ở Tây Thành, gần đây đều ở Tây Thành, kế hoạch phát triển Tây Thành đã bắt đầu, trước mắt đang khua chiêng gõ trống tiến hành đây, ngày ngày đều phải ở đây theo dõi tiến độ.” An Thịnh Vũ đáp.
“Nhà chúng ta lấy được định mức bao nhiêu?” An Lương hiếu kỳ hỏi thăm.
Kế hoạch phát triển Tây Thành là hạng mục lớn 2000 ức, cho dù có là một phần trăm thì định mức cũng đạt tới con số hai mươi mục tiêu nhỏ, dù chiếu theo mức độ lương tâm của công ty kiến trúc An Thịnh, lợi nhuận 10% cũng không có vấn đề gì.
An Thịnh Vũ mơ hồ kích động nói: “5%! Chúng ta lấy được định mức 5%! Ha ha ha ha!”
Nếu là định mức 5% thì chính là bánh ngọt 100 ức, lợi nhuận 10% chính là mười mục tiêu nhỏ, khó trách An Thịnh Vũ vui vẻ như vậy.
Chẳng qua...
Mười cái mục tiêu nhỏ
Èmmmm
Hình như cũng chỉ như vậy?
An Lương bỗng nhiên có loại cảm giác như mình là ông chủ Vương, mấy mục tiêu nhỏ mà thôi, quả thật chính là mục tiêu nhỏ!
“An Lương, chờ hạng mục này xong rồi, bố mua một chiếc Lamborghini Aventador! Khi con học trung học không phải thích nó nhất đó sao?” An Thịnh Vũ tỏ vẻ sẽ thực hiện một chút giấc mộng trước đây của An Lương.
“Khụ khụ, bố, đợi lát nữa rồi chúng ta nói chuyện của Aventador đi, con có chuyện này cần nói cho bố một chút, con lại mở một cái mỏ quặng ở trong nước rồi.” An Lương nói.
An Thịnh Vũ nghi hoặc hỏi: “Khai thác hầm mỏ trong nước? Chiếu theo phí giá điện đào quặng của quốc gia, cộng thêm sự bất ổn hiện tại của tiền ảo, con xác định có thể kiếm được tiền?”
“Chẳng lẽ bên phía Thái Lan Đức xảy ra vấn đề?” An Thịnh Vũ tiếp tục hỏi.
“Nếu Thái Lan Đức xảy ra vấn đề, con cũng không cần làm mỏ quặng, nhà chúng ta hiện tại phát triển không tồi, con an ổn đi học, về sau thành thật mà nhận ca.” An Thịnh Vũ quy hoạch con đường tương lai cho An Lương.
Đại khái chính là không đi học cho tốt, về sau về nhà làm nhân viên xây dựng đi?
Không đúng!
Hẳn là nhà thầu mới phải!
“Bố, bố nghĩ gì vậy, mỏ quặng trong nước không phải mỏ tiền ảo, cái con nói chính là hầm mỏ quặng thật sự.” An Lương nói.
“Có ý gì?” An Thịnh Vũ hỏi lại.
“Con và mấy người bạn ở Đế Đô chung vốn giành được quyền sở hữu một mỏ vàng ở khu vực Linh Khúc Tây Sơn, hiện tại bọn con chuẩn bị khai phá mỏ vàng này.” An Lương giải thích.
“Mỏ vàng?” An Thịnh Vũ tỏ vẻ đầu óc bản thân có chút loạn rồi: “Loại mỏ vàng nào? Loại hoàng kim đó sao?”
“Bằng không còn có thể là mỏ vàng nào?” An Lương hỏi lại.
An Thịnh Vũ trầm mặc.
“Tình huống của mỏ vàng Linh Khúc đã dò xét rõ rồi, tổng sản lượng dự trữ có giá trị khoảng từ 110 ức đến 125 ức, dự tính bắt đầu khai thác khoảng 12 13 năm, tổng lợi nhuận khoảng từ 50 ức đến 60 ức, nhà của chúng ta chiếm được 20% cổ phần.” An Lương nói.
“Công việc chủ yếu do ba bên hợp tác khác xử lý, bao gồm việc hầm mỏ hoạt động hàng ngày, từ khai thác tới đãi vàng, rồi đến vận chuyển, tiêu thụ... đều do ba bên hợp tác khác xử lý, nhà chúng ta và một nhà nữa ít hợp tác nhất chỉ cần giám sát công tác tài vụ và phụ trách chống tham ô chống thối nát bên trong mà thôi.” An Lương tiếp tục giải thích.
“Chuyện mỏ vàng Linh Khúc trước mắt đã bắt đầu tiến tới khâu chuẩn bị, chậm nhất trong ba ngày sẽ chính thức khởi động, hơn nữa sẽ chính thức sản xuất vàng trước giữa năm sau.” An Lương bổ sung thêm tình huống của mỏ vàng Linh Khúc.
“Đúng rồi, bố, bình thường con đi học có hơi bận, ý của con là bố xem bố sắp xếp người hỗ trợ xử lý việc mỏ vàng Linh Khúc, dù sao việc giám sát tài vụ và chống tham ô chống thối nát con cảm thấy cũng không phải vấn đề lớn.” An Lương nói ra mục đích của mình.
Tuy ba nhà Lý, Vân, Tiền đều có thể tin được, nhưng người làm việc cụ thể đến khi gặp được đủ lợi ích hấp dẫn, ai biết được có thể lựa chọn làm ra điều gì hay không?
Biện pháp tốt nhất để tránh xảy ra sai lầm chính là không có cơ hội phạm phải sai lầm.
Cơ hội đã không có thì đương nhiên sẽ không xảy ra sai lầm rồi.
Chuyện phân công sự vụ của mỏ vàng Linh Khúc, công việc của ba nhà Lý, Vân, Tiền chính là đưa mỏ vàng vào hoạt động, công việc của An Lương và Hoàng Tuấn Phong chính là hỗ trợ đưa vào hoạt động, phụ trách thêm giám sát tài vụ, còn có vấn đề phòng chống tham ô hủ bại bên trong mỏ vàng Linh Khúc nữa.
“Đích thân bố phải xử lý chuyện về kế hoạch phát triển Tây Thành, đây mới là nền tảng cơ bản của nhà họ An chúng ta, con cảm thấy nên sắp xếp ai đi thì được?” An Thịnh Vũ hỏi.
“Khà khà, bố, bố thật đủ phúc hắc đấy, tính kế cả con của mình!” An Lương cười khà khà đáp lại.
“Bố tính kế con?” An Thịnh Vũ hừ nhẹ: “Chẳng lẽ không phải con tính kế bố trước sao? Giám sát tài vụ? Chuyên ngành của mẹ con chính là kế toán viên, bà ấy chơi quen cái này rồi, con không trực tiếp gọi điện cho bà ấy đi, con nói với bố làm gì?”
“Bố, theo như bố nói, con đây không phải cảm thấy bố nói chuyện càng thích hợp hơn so với con sao?” An Lương nghiêm túc nói: “Thật ra có thể sắp xếp chú Lạc qua, chú Lạc đã theo bố bao nhiêu năm rồi?”
“Lão Lạc à...” An Thịnh Vũ cảm thán nói: “Hai mươi bảy năm nhỉ! Trước kia khi bố làm nhân viên xây dựng, lão Lạc đã theo bố rồi, sau đó khi bố đã làm đốc công, đốc công trưởng, và rồi đến làm nhà thầu, cuối cùng thành lập công ty kiến trúc An Thịnh, toàn bộ hành trình lão Lạc đều đi theo bố.”
“Hóa ra đã lâu như vậy rồi ạ!” An Lương kinh ngạc.