Chương 396: Đây... thật sự là Nhân Sinh Người Thắng?
Trong khu chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương nằm trên ghế sô pha, cậu vừa nghe Trần Tư Vũ đàn đàn piano vừa nghĩ đưa ra lời mời như thế nào vừa tự nhiên mà không đột ngột để mời Ninh Nhược Sương ăn...
Phì!
Hẳn nên mời Tống Thiến và Ninh Nhược Sương cùng cậu và Trần Tư Vũ cùng đi ăn bữa tối thịt dê.
Khi An Lương đang tự hỏi, Trần Tư Vũ cầm di động đi về phía phòng vệ sinh, khi cô dựa lên phòng vệ sinh, kiểm tra wechat thì thấy được một loạt tin nhắn tới.
'Tống Thiến: Tư Vũ, Tư Vũ, bạn trai thần tiên nhà cậu quá mạnh mà!'
'Tống Thiến: Cậu có biết bạn trai thần tiên nhà cậu đã làm chuyện gì ở Đế Đô không?'
'Tống Thiến: mình nói ra cậu không tin đâu nhỉ, mấy ngày nay người bạn trai thần tiên kia của cậu ở Đế Đô quả thực là nổi lên cuồn cuộn như sóng biển ngập trời!'
'Tống Thiến: Người bạn trai thần tiên kia của cậu quả thật thần kỳ, vậy mà xử lý được tập đoàn nổi danh lâu đời trong ngành sản xuất vàng trị giá hơn hai trăm ức.'
'Tống Thiến: Mình nghe bố mình nói, bố mình khen anh ấy lên trời rồi, nếu biết mình quen anh ấy còn không phải gả mình cho anh ấy sao?'
'Tống Thiến: Đúng rồi, người bạn trai thần tiên nhà cậu lần này ít nhất buôn lời được một mục nhỏ trở lên, khó trách mua bao nhiêu thứ cho cậu mà không hề do dự chút nào.'
'Tống Thiến: Chiếu theo tốc độ kiếm tiền đó của anh bạn trai thần tiên nhà cậu, cậu tiêu tiền tùy tiện một năm e là cũng tiêu không hết được một phần mười ấy.'
'Tống Thiến: Mình lại ghen tỵ rồi!'
'Tống Thiến: Chị Tư Vũ, cậu là chị được rồi, mình làm nhỏ thôi!'
'Tống Thiến: Cái khác không cần nói thêm nữa, cậu mời cơm khách trước đi, chúc mừng bạn trai thần tiên của cậu buôn bán lời được một hạng mục nhỏ!'
'Trần Tư Vũ: ...'
'Trần Tư Vũ: Mình biết chuyện này.'
'Tống Thiến: ???'
'Tống Thiến: Anh ấy đều nói hết với cậu?'
Trần Tư Vũ nhìn thấy tin nhắn, cô liền nở nụ cười, An Lương quả thật đã nói việc này với cô, không hề giấu diếm gì.
'Trần Tư Vũ: Ừ, anh ấy không gạt mình, mình biết sự thật của cả chuyện này, không chỉ buôn lời một hạng mục nhỏ, có lẽ là một khoảng một mục tiêu nhỏ, đại khái có thể kiếm được hơn mười năm!'
'Tống Thiến: Mình... mình... chị Tư Vũ, chúng ta mua ít thuốc, trực tiếp gạo nấu thành cơm đi! Cậu làm chị cả, mình là em gái!'
'Trần Tư Vũ: Cậu có bản lĩnh thì tự mình cố gắng!'
Trần Tư Vũ bỗng nhiên nghĩ tới mỗi ngày cô bị An Lương giày vò mấy lần, hiện giờ An Lương đi học ở Thiên Phủ, nếu về sau An Lương thường xuyên ở cùng cô, bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân có thể chịu được không?
'Tống Thiến: A! Thật phiền mà! Vì sao người thích mình đều là chó cả, còn là loại mưu đồ tài sản nhà mình chứ!'
'Trần Tư Vũ: Nếu bình thường cậu không đeo đồng hồ Patek Philippe, mình cảm thấy hẳn có thể gặp được tình yêu đích thực.'
'Tống Thiến: Loại sau đó mời mình ăn bún thập cẩm cay 6 tệ đó sao?'
'Tống Thiến: Mình chính là công chúa nhỏ trong nhà, từ nhỏ đến lớn cẩm y ngọc thực, dựa vào cái gì phải tìm một người khiến mình chịu khổ chứ?'
'Trần Tư Vũ: Bởi vì tình yêu!'
'Tống Thiến: Khi quen nhau sẽ không sản sinh ra tình yêu sao?'
'Tống Thiến: Đừng nói nữa, chị Tư Vũ, cái khác về sau chúng ta nói tiếp, cậu sắp xếp trước bữa tối ngày hôm nay đi, phải là bữa lớn, quốc tế Vân Cảnh không được, chúng ta phải ăn một bữa lớn!'
'Trần Tư Vũ: Các cậu?'
'Tống Thiến: Mình cũng vừa kêu gọi Sương Sương rồi, cô ấy nghe xong cũng chỉ có hâm mộ, hiện giờ có ai không hâm mộ cậu chứ?'
'Tống Thiến: Mình nghe nói có một tân sinh năm nhất khoa piano, được gọi là nữ thần piano đẹp nhất đám tân sinh, Diêu Oanh, hình như ngày ngày đều ở phòng đàn, nghe đồn là chờ bạn trai thần tiên của cậu tới đó tìm cậu đấy!'
Trước kia khi An Lương tới tìm Trần Tư Vũ có đi qua đi lại vài lần ở phía phòng đàn, một số nhóm đàn chị vẫn còn nhớ rõ.
Chỉ tiếc lúc trước không biết An Lương là bạn trai thần tiên!
Trần Tư Vũ nhớ lại một chút về Diêu Oanh, hình như đối phương là cấp bậc gấu mèo nho nhỏ nhỉ?
Đấu địa chủ?
... với người có một đôi Át?
Trần Tư Vũ không kiềm chế được nở nụ cười.
Người như thế có thể có tính uy hiếp sao?
'Trần Tư Vũ: Được được, mình nói với anh ấy một chút, bảo anh ấy tối tìm chỗ, chúng ta cùng ăn cơm.'
'Tống Thiến: Quá tốt rồi! Cảm ơn chị Tư Vũ, mình sẽ cố gắng!'
'Trần Tư Vũ: Cậu từ bỏ đi!'
'Tống Thiến: Mình cũng là mỹ nữ đó?'
'Trần Tư Vũ: Cậu còn thiếu một chút.'
'Tống Thiến: Tình chị em nhựa của chúng ta tan biến?'
'Trần Tư Vũ: Khi nãy còn gọi chị của em ơi?'
'Tống Thiến: Mình sai rồi, chị Tư Vũ, cầu hỗ trợ!'
'Trần Tư Vũ: Không nói nữa, mình đi nói chuyện ăn cơm với anh ấy đây, có kết quả nói cho các cậu biết.'
'Tống Thiến: Ok la, mình đi trang điểm mặc quần áo trước.'
Khi Trần Tư Vũ đi đến phòng khách, An Lương còn đang nằm trên ghế sofa suy nghĩ, Trần Tư Vũ đi tới bên người An Lương, giống như chú mèo nhỏ nhào vào trong lòng của An Lương.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Trần Tư Vũ thuận miệng hỏi.
“Không có gì, suy nghĩ miên man thôi.” An Lương thuận miệng đáp: “Em nhanh đi đánh đàn đi, còn muốn bị trừng trị sao?”
Trần Tư Vũ trợn mắt liếc An Lương một cái: “Anh cả ngày chỉ biết giày vò em!”
“Anh không giày vò em, anh giày vò ai đây?” An Lương lầm bầm nói.
Lời âu yếm kỳ lạ này khiến Trần Tư Vũ vô cùng đắc chí: “Đúng rồi, em kể cho anh chuyện này, bố của Thiến Thiến hình như nghe nói chuyện của tập đoàn Hoàng Kim Phúc Quý, sau đó đã thổi phồng anh với Thiến Thiến, nhưng ông ấy không biết Thiến Thiến quen biết anh.”
“Hử?” An Lương nghi hoặc.
“Cho nên Thiến Thiến muốn anh mời khách ăn cơm đây!” Trần Tư Vũ giải thích: “Trừ cô ấy ra còn có Sương Sương, chúng ta chọn một nơi tốt nào đó, thế nào?”
Điều này...
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng mau ra đây!
Thật muốn cưỡi ngựa cảm tạ mi!
Lương ca đây thật là Người Thắng Nhân Sinh!