Chương 402: Ăn cùng Bạch Nguyệt
Trên con xe Audi A4L, An Lương vừa lái xe vừa hỏi thăm.
"Cậu có biết xung quanh học viện của chúng ta có tổng cộng bao nhiêu học viện khác không?"
Cô bé câm trả lời: "Vào mấy hôm trước lúc lúc đi giao hàng tôi có lặng lẽ ghi lại, theo những gì tôi biết thì ngoại trừ học viện của chúng ta ra thì ở gần đây còn có bảy học viện khác."
"Cậu biết mấy học viện đó có tổng cộng bao nhiêu người không?" An Lương lại hỏi.
"Không biết." Cô bé câm nói.
An Lương nói tiếp: "Khoảng chừng mười vạn!"
"Tiếp theo thì tôi muốn dẫn cậu đi xung quanh bảy cái học viện này để xem thử, cậu chú ý quan sát những siêu thị, cửa hàng tiện lợi, tiệm bán trái cây, quán cà phê quanh học viện nhé." An Lương nói.
"Ừ!" Bạch Nguyệt trả lời.
An Lương bắt đầu chuyên tâm lái xe, điểm đến đầu tiên là học viện sư phạm Thiên Phủ bên cạnh học viện kinh tế Thiên Phủ, trong thời gian đi đến học viện sư phạm Thiên Phủ, An Lương đưa Bạch Nguyệt đi tra xét tình huống xung quanh.
Bạch Nguyệt yên lặng ghi chép lại thông tin vào điện thoại, bao gồm vị trí và số lượng của những siêu thị, cửa hàng tiện lợi, tiệm trái cây và quán cà phê.
"Đi theo tôi." An Lương dẫn Bạch Nguyệt đi vào một quán cà phê.
Đây là một quán cà phê có cả nước giải khát và cà phê, quán tương đối nhỏ, ánh đèn bên trong cũng khá ít, vừa nhìn qua đã có cảm giác đây là nơi dành cho mấy cặp đôi hẹn hò.
Nhân viên quán chắc là học viên của trường sư phạm, cô cầm hai cái menu, chia ra đưa cho An Lương và Bạch Nguyệt.
"Cậu coi thử xem thích uống cái gì thì gọi một phần, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu." An Lương nói.
"Ừm." Bạch Nguyệt đáp.
Khóe miệng nhân viên giật giật, có lẽ là không hài lòng với thái độ mạnh bạo của An Lương đối với Bạch Nguyệt?
An Lương lại gọi một ly nước chanh, Bạch Nguyệt chọn một lúc lâu, cuối cùng gọi một ly Panna cotta nho.
Ly nước chanh có giá mười tệ còn panna cotta nho thì mười tám tệ. Trong lúc đợi, An Lương nhỏ giọng nói: "Bây giờ còn chưa tới tám giờ, nhưng buôn bán chỗ này trông kém như vậy nên tôi cảm thấy vị đồ uống ở đây chắc chắn rất bình thường."
Mười tệ một ly nước chanh cũng không đắt nhưng cũng không rẻ, là giá cả tầm trung gần trường, đa số sinh viên thích so sánh các thứ.
Ví dụ như một chai nước giải khát có giá ba tệ, có phải là thoải mái hơn không?
Sau một lúc, ly nước chanh và panna cotta nho đều đã được mang lên, An Lương uống một ngụm nước chanh rồi không uống thêm bất kỳ ngụm nào nữa. Bởi vì kết luận trước đó cậu đưa ra, lúc này đã được xác thực.
Cái ly nước chanh này thật sự rất bình thường, có lẽ là kiểu: “Nếu không quá cần thiết thì chắc chắn sẽ không đến lần thứ hai.”
Tay trái Bạch Nguyệt cầm muỗng, đang vụng về múc panna cotta nho.
An Lương dò hỏi: "Ăn có ngon không?"
Bạch Nguyệt do dự một lúc mới gật đầu nói: "Ngon."
Khóe miệng An Lương nhếch lên, cậu gọi nhân viên nói muốn thêm một cái muỗng, sau đó cậu múc một muỗng ăn thử. Sắc mặt Bạch Nguyệt có chút đỏ lên, nhưng dưới ánh đèn tối nên không nhìn rõ.
May là An Lương cũng chỉ múc một muỗng, Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng chừng mười phút sau, Bạch Nguyệt ăn xong ly panna cotta nho, An Lương mới bắt đầu nói: "Ly panna cotta nho này thật sự rất bình thường luôn!"
Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn An Lương.
"Chúng ta có thể tạm không nhắc tới chất lượng của nho, dù sao thì nó cũng chỉ có mười tám tệ, nhưng mà dùng bột sữa chua thì quá đáng quá rồi, ít nhất cũng phải dùng sữa chua tươi chứ?" An Lương giải thích.
Nói đến đây, An Lương nở một nụ cười: "Vừa rồi tôi quên nói cho cậu biết, nên ăn ít thôi, bởi vì tiếp theo chúng ta còn phải ăn rất nhiều!"
"Hả?" Bạch Nguyệt có chút sửng sốt.
"Đi thôi!" An Lương dẫn đường.
Hai người ra khỏi trường sư phạm Thiên Phủ, lại tới học viện khoa học kỹ thuật Thiên Phủ. Cũng như vừa nãy, ghi lại vị trí và số lượng các cửa tiệm quán xá xung quanh trường, cuối cùng là tìm một quán cà phê vào ngồi.
Sắp tới mười giờ khuya, An Lương dẫn Bạch Nguyệt đi vòng quanh một lượt quanh các trường.
"Đi theo tôi." An Lương nói Bạch Nguyệt đi vào một tiệm bán trái cây.
Trong tiệm bán trái cây, An Lương mua ba loại kiwi, còn có ba loại nho, mỗi loại đều mua nửa cân.
Sau đó hai người về lại xe, An Lương tiếp tục nói: "Chờ một lúc cậu quay lại ký túc xá, còn có một nhiệm vụ nhất định phải xử lý. Đó là cậu và bạn cùng phòng của cậu đánh giá thử đống trái cây này nhé."
Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn An Lương, không hiểu nổi ý của cậu.
An Lương khởi động động cơ, vừa về học viện kinh tế Thiên Phủ, vừa nói: "Chúng ta mua ba loại kiwi, ruột xanh, ruột vàng, ruột xanh thẫm, giá cả đã có sẵn trên nhãn. Tôi cần hai người tiến hành cho điểm hai/hai, đồng thời viết lại hai người sẽ mua loại nào."
"Ba loại nho cũng vậy, hai người chia nhau nhận xét." An Lương giải thích rõ ràng.
"À." Bạch Nguyệt trả lời.
"Nội dung nhận xét phải đúng trọng tâm và chân thật, nói ví dụ như kiwi ruột vàng mười tám tệ nửa cân, cậu không muốn mua, nghĩa là không muốn mua, hiểu chưa?" An Lương nói thêm.
"Ừm." Bạch nguyệt đáp.
"Đợi lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến dưới lầu, cậu gọi bạn cùng phòng xuống giúp cậu mang trái cây lên nhé." An Lương nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ tình nguyện xuống giúp thôi."
"Ừ." Bạch Nguyệt trả lời qua loa.