Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 437: Đây tuyệt đối không phải gấu trúc!

Chương 437: Đây tuyệt đối không phải gấu trúc!
Hôm sau.
Bảy giờ sáng.
Chuông báo thức của Trần Tư Vũ cài reo lên, đánh thức An Lương cùng với Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ ngáp một cái, cô nhẹ giọng nói: “Lương ca, em đi trước đây, chẳng may Sương Sương tỉnh rồi thì lại không hay.”
An Lương ôm mèo lớn vào trong ngực, trêu chọc nói: “Lừa mình dối người!”
“Trời ạ, lừa mình dối người thì cứ lừa mình dối người đi. Ít ra thì cũng phải làm dáng một chút với Sương Sương chứ.” Trần Tư Vũ nói rõ.
“Được rồi!” An Lương thả mèo lớn trong ngực mình ra: “Chờ lát nữa cô ấy dậy, lúc cần giúp một tay thì gọi anh một tiếng.”
Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừ ừ, em qua đó trước, len lén giả bộ ngủ.”
Lúc Trần Tư Vũ đi qua, thật ra Ninh Nhược Sương đã tỉnh, cũng đang giả bộ ngủ!
Hai người không hổ là bạn thân nhỉ?
Cách nghĩ cũng y hệt nhau!
Trần Tư Vũ cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, cô nằm trên giường giả bộ ngủ.
An Lương ở cách vách cũng mở nhóm công việc tạm thời ra, gửi tin nhắn lên đó.
An Lương: “@Liễu Hiểu Bằng: Bước thứ ba trong kế hoạch tạm thời án binh bất động, chờ tôi thông báo.”
Liễu Hiểu Bằng: “@An Lương: Nhận được! Sẵn sàng đợi thông báo của anh bất cứ lúc nào!”
An Lương lại gửi tin nhắn cho Phạm Bình bên công ty đầu tư An Tâm: “Lão Phạm, chờ một lát nữa, sau khi bắt đầu phiên giao dịch thì các anh tùy thời chuẫn bị sẵn sàng, tôi nói các anh bán khống thì các anh toàn lực bán khống cho tôi.”
“Được, An tổng, toàn bộ người bên phía chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Phạm Bình đáp lại.
“Phen này làm cho tốt. Lần này sẽ cho các anh một khoản tiền thưởng lớn!” An Lương cam kết.
“Cảm ơn An tổng!” Phạm Bình phấn khởi đáp lại.
Thực chất thì hai phiên làm việc trước cũng đã có tiền thưởng rồi, mỗi một giao dịch viên là 20 vạn. Phạm Bình và Lý Tuấn mỗi người 50 vạn, bao gồm cả điểm bán bên ngoài, nhân viên hậu cần, lễ tân, mỗi người đều có tiền thưởng 1 vạn.
Lần này lãi tương đối nhiều, An Lương tính phát thêm một chút tiền thưởng nữa.
Bảy giờ hai mươi.
Ninh Nhược Sương làm bộ tỉnh lại như bình thường. Cô ấy ngáp một cái, cẩn thận trở mình ngồi dậy.
Trần Tư Vũ cũng vừa hay “tỉnh lại”.
“Chào buổi sáng Sương Sương.” Trần Tư Vũ chủ động chào hỏi.
Ninh Nhược Sương đáp lại: “Chào buổi sáng! Đúng rồi, Tư Vũ, cậu gọi An Lương một chút được không? Mình muốn vào nhà vệ sinh.” Ninh Nhược Sương nói nhanh.
Trần Tư Vũ gật đầu, sau đó lớn tiếng gào: “Đại gia, cứu mạng!”
An Lương đã rửa mặt xong ở trong nhà tắm phụ, anh đi vào trong phòng ngủ chính.
“Nè đại gia, anh hiểu rồi đó!” Trần Tư Vũ ra hiệu, nói.
Ninh Nhược Sương ở một bên đỏ mặt nói: “Tôi muốn đi vào phòng vệ sinh.”
Trần Tư Vũ rời giường trước, cô đi về phía nhà tắm chính.
An Lương đi về phía Ninh Nhược Sương, Ninh Nhược Sương đã rất có kinh nghiệm giơ hai tay lên, chuẩn bị để cho An Lương ôm lấy. Bây giờ cô ấy rất hưởng thụ kiểu ôm công chúa này của An Lương.
Nhưng Ninh Nhược Sương không phát hiện được một chuyện!
Trần Tư Vũ cao là một mét bảy mươi tám. Nhược Sương cao một mét bảy mươi hai, mặc dù chênh lệch chỉ có 6cm, nhưng cũng là có sự chênh lệch, nói thí dụ như quần áo ngủ của Trần Tư Vũ có hơi lớn một chút.
Ninh Nhược Sương nhìn thấy động tác của An Lương chậm lại, cô cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng cô ấy không thét lên, mà chỉ yên lặng kéo cổ áo lại.
An Lương cũng giả bộ như không có chuyện gì, cậu bế Ninh Nhược Sương lên.
Ninh Nhược Sương đột nhiên thấp giọng nói: “Đẹp không?”
An Lương nhíu mày, cậu không có ý trả lời, ôm Ninh Nhược Sương đến nhà tắm chính, sau đó cẩn thận đặt cô ấy xuống đất, để cho chân phải của Ninh Nhược Sương chống đỡ cho cô ấy.
Trần Tư Vũ đỡ Ninh Nhược Sương, cô dặn dò: “Được rồi, đại gia, anh có thể đi rồi. Chúng em rửa mặt trước đã, anh chọn bữa sáng đi, giống lần trước là được.”
An Lương gật đầu, cậu nhớ Trần Tư Vũ thích ăn há cảo tôm hấp, Ninh Nhược Sương chắc cũng sẽ thích chứ?
Nói qua nói lại thì, ai mà không thích há cảo tôm hấp cho được?
Người không thích có khi là dị ứng hải sản chăng?
An Lương đi về phía phòng khách, cậu cũng không lo lắng Ninh Nhược Sương nói chuyện lúc nãy ra. Nếu như muốn nói ra thì phản ứng lúc đầu đã không phải là yên lặng kéo cổ áo lên.
Hơn nữa cũng không thể hỏi An Lương rằng nhìn có đẹp không được.
Hơn nữa hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có cung cấp năng lực linh cảm nguy hiểm, An Lương không phát hiện được bất kỳ nguy hiểm nào, cậu cho rằng Ninh Nhược Sương sẽ không nói ra đâu.
Nhưng An Lương có nghĩ đến một khả năng khác hay không?
Rằng cho dù Ninh Nhược Sương nói ra, cậu cũng không rơi vào tình huống nguy hiểm nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất