Chương 104. Thêm Lần Nữa
Nhóm người của Tào Nhất Minh là tay lão luyện trong quán bar, thời điểm An Lương gọi mẻ rượu lớn, bọn họ hoàn toàn không quá kích động, vì bọn họ cũng cho rằng An Lương chỉ là đang bày vẽ hình thức, nhiều nhất cũng chỉ mở một hai chai nếm thử.
Kết quả lại lập tức mở hết?
Tạ Dĩnh ngồi cạnh Vân Hải Dương, cô ghé vào tai Vân Hải Dương hỏi: “Anh Hải Dương này, gia cảnh của anh Lương thế nào, sao có thể ngang tàng như vậy?”
Hơi nóng thở ra từ Tạ Dĩnh khiến lỗ tai Vân Hải Dương có chút ngứa, cậu ta thuận tay ôm Tạ Dĩnh, Tạ Dĩnh là tay lão luyện trong quán bar, cô hoàn toàn không né tránh, ngược lại còn dựa sát vào ngực Vân Hải Dương.
Vân Hải Dương trả lời: “Anh chàng này là ghê gớm lắm, nghe nói là trong nhà có mỏ, làm việc ngang tàng không thương lượng!”
Câu trả lời này tương đương với việc không nói gì!
Vân Hải Dương cũng không phải bị ngu, sao có thể tùy tiện nói ra thông tin của An Lương?
Tiểu Điền mở hết sáu chai Át Bích A ra trước, sau đó rót mỗi người một ly, cuối cùng cung kính lui sang một bên.
An Lương nhìn thấy hành động này của Tiểu Điền, cậu mở miệng nói: “Tiểu Điền, tầm nhìn của cậu thật sự không ổn, cậu làm nhân viên mà lại không uống vài ly với khách hàng?”
“......” Tiểu Điền câm nín.
Anh ta quả thật là nhân viên quán bar, thế nhưng có nhân viên nam nào lại đi uống cùng khách hàng không?
Quan trọng hơn là rượu An Lương gọi là Át Bích A. Một ly gần trăm ngàn tệ, có khách hàng nào mời nhân viên uống loại rượu này?
Lý Tồn Viễn kêu: “Tiểu Điền, An Lương bảo cậu uống rượu, cậu còn thất thần gì đó?”
Tiểu Điền lập tức đi tới, anh ta vẫn không có ý định đụng vào Át Bích A, anh ta mở một chai bia, khách sáo nói: “Ngại quá, anh Lương, tôi tự phạt một chai.”
An Lương ngăn lại nói: “Sao lại uống bia, Tiểu Điền, cậu lại giở thủ đoạn gì đấy, tới đây, tự rót đi!” An Lương chỉ vào chai Át Bích A bản Armand de Brignac Blanc de Blancs.
Tiểu Điền vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn anh Lương.”
Anh ta vừa cảm ơn vừa tự rót một ly nhỏ.
An Lương quở trách: “Đổ đầy!”
“......” Tiểu Điền bất lực, là nhân nhiên viên át chủ bài của Thập Tam Tiên Sinh, bây giờ anh ta cũng đang rất hoảng, có phải anh ta không theo kịp thời đại hay không, bây giờ khách đến uống rượu đều chơi như vậy sao?
“Tất cả mọi người rót đầy đi, chúng ta cạn trước một cái, trong biển người mênh mông, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, mời mọi người!” An Lương nâng ly.
Với tư cách là người tổ chức, tất cả mọi người đều nể mặt.
Nhóm người của Tào Nhất Minh chụp hình cũng đã chụp rồi, đương nhiên phải nâng ly thôi.
Độ cồn của Át Bích A cũng chỉ có 12-13 độ, tửu lượng của An Lương rất tốt, uống một ly hoàn toàn không có áp lực gì, cậu lại kêu: “Tiểu Điền, rót rượu, rót đầy cho mọi người.”
Trần Tư Vũ hạ giọng nói: “Đại gia, uống như vậy có sao không?”
“Sao trăng gì, lát nữa gọi thêm là được.” Nói đến đây, An Lương nhìn về phía Tiểu Điền nói: “Tiểu Điền, lát nữa nếu gọi thêm Armand de Brignac, cậu đừng làm ba cái trò kia nữa, bưng thẳng lên là được, lòe loẹt khôi hài làm gì!”
Tiểu Điền lại bất lực!
Tới quán bar gọi Armand de Brignac cao quý mà lại không muốn được đãi ngộ tôn kính?
Chuyện này, Tiểu Điền thật sự chưa bao giờ gặp!
“Vâng, anh Lương.” Tiểu Điền trả lời.
Dù Tiểu Điền không hiểu ý An Lương, thế nhưng vẫn theo cách cũ, An Lương dặn dò, Tiểu Điền làm theo là được, anh ta chỉ là thợ, không cần suy nghĩ cho bản thân nữa.
Ai bảo anh ta không có tiền, không thể hiểu được suy nghĩ của kẻ có tiền.
Hơn 1 tiếng sau, quả nhiên An Lương lại gọi thêm một mẻ rượu lớn, hơn nữa còn thân thiết tặng cho Trần Tư Vũ mấy lon sữa bò Vượng Tử, cậu cũng không phải thèm thuồng cơ thể Trần Tư Vũ, không cần phải rót rượu...
Được rồi!
Kỳ thực An Lương cũng thèm!
Nhưng An Lương là người đàn ông tốt, cậu không thích rót rượu, càng không muốn làm gì với đối phương trong tình trạng hoàn toàn mất đi ý thức vì say rượu, kiểu ăn cá chết như thế này cũng tởm quá đi!
Sau khi gọi mẻ rượu lớn thứ hai lên, An Lương tiếp tục kêu: “Mở hết, hôm nay tôi rất vui vẻ, mọi người không say không về!”
Cái gọi là không say không về đương nhiên chỉ là thoái thác, vốn dĩ chính là tiêu tiền, đợi lát nữa xem Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức hoàn bao nhiêu tiền.
Trần Tư Vũ lắc lon sữa bò: “Tôi cũng không say không về?”
“Cô nên uống ít một chút, ngày mai còn phải đi làm!” An Lương nhắc nhở.
Trần Tư Vũ chăm chú nhìn An Lương, cô nhìn con mắt An Lương, giống như đang phán đoán An Lương nói thật hay đang nói láo.
Thời điểm Trần Tư Vũ nhìn An Lương, An Lương hoàn toàn không tránh né mà nhìn Trần Tư Vũ, thậm chí cậu còn dùng hệ thống 'Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp' kiểm tra độ thiện cảm của Trần Tư Vũ.
Độ thiện cảm của Trần Tư Vũ vốn chỉ có 60 điểm, bây giờ đã đã tăng tới 69 điểm, thiếu chút nữa tiến vào phạm trù bạn thân.
Cuối cùng Trần Tư Vũ vẫn không gồng nổi, sắc mặt cô ửng đỏ, hừ nhẹ nói: “Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thật nhuần nhuyễn!”
An Lương bình tĩnh trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, phải có sự tin tưởng cơ bản giữa người với người.”
“Tôi tin cậu mà!” Trần Tư Vũ cười đùa trả lời, nhưng cô thật sự không thể uống tiếp.
Gần 11 giờ đêm, An Lương nhìn thấy vẫn còn hai chai Át Bích chưa uống xong, cậu không gọi thêm rượu, giống như lần hoàn tiền trước, cậu có cơ hội tiêu xài thêm, thế nhưng cậu lại không làm như vậy.
Tình huống bây giờ cũng là như vậy, còn thừa hai chai Át Bích A, cậu có thể mua thêm hai ba mẻ rượu lớn, thế nhưng đó là điều hoàn toàn không cần thiết.
Cơ hội kiếm tiền còn rất nhiều, không cần tự dán cho mình cái nhãn ‘nhà giàu mới nổi’ và ‘thằng ra vẻ’.