Chương 127. May mắn hoàn tiền
Khoảng năm giờ chiều, An Lương đến sân bay quốc tế Đế Đô, lúc trở về cậu dự định đặt khoang hạng nhất của chuyến bay, rốt cuộc lần này lại được miễn phí tiến vào phòng chờ khách VIP khoang hạng nhất.
Hai cái hộp đựng đồng hồ Patek Philippe đã được An Lương bỏ vào ba lô đeo vai cùng với nhiều món quà khác, để tránh việc xách theo hai chiếc túi đựng đồ hiệu Patek Philippe có vẻ hơi khoa trương.
Tại lối vào của phòng chờ VIP khoang hạng nhất, An Lương đã vượt qua vòng kiểm tra, một cô gái trẻ dịu dàng đưa An Lương vào phòng VIP khoang hạng nhất.
An Lương đi thẳng đến quầy mỳ thịt bò gọi một bát, nhìn thấy kỹ thuật của cô gái không được chuyên nghiệp cho lắm, xem xét dù sao cũng là đồ miễn phí cho nên An Lương cũng không có cách nào bắt bẻ.
Cũng may, bên cạnh có một quầy hàng hấp tự phục vụ, An Lương đi tới lấy một ít bánh sủi cảo và bánh bao hấp, nhân tiện uống một ly nước dưa hấu.
Phiên bản mì bò của cô gái thực sự khớp với hai mươi chín kỹ thuật kỳ lạ của cô nàng trước đó, sợi mì không dai, thịt bò hơi cứng và hơi ngấy, may mà răng của An Lương còn tốt, bằng không có khi nào sau khi ăn xong bát mỳ bò mày thì An Lương cũng sẽ đi đời luôn không?
Thảo nào có một vài người đang chơi game lại không thể ăn mỳ bò!
Sủi cảo và bánh bao hấp cũng khiến cho An Lương thất vọng.
Điều duy nhất làm An Lương cảm thấy ngon miệng chính là nước dưa hấu vừa mới ép, vì dù sao thì nó cũng tươi, mùi vị không tồi.
Sau khi ăn xong, An Lương đi đến khu vực nghỉ ngơi, thả mình xuống ghế sô pha, tư thế có chút giống tướng đại gia, sau đó kiểm tra thông tin phản hồi từ hệ thống của Nhân Sinh Người Thắng.
Mua hai chiếc đồng hồ tại Patek Philippe với giá 2.125.100 nhân dân tệ, kết hợp với thẻ hoàn tiền khi tiêu dùng cho đồng hồ, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra mức hoàn trả tương ứng.
'Tinh! Đã sử dụng thẻ hoàn tiền cho việc tiêu dùng đồng hồ. Xin chúc mừng ký chủ đã nhận được số tiền hoàn lại gấp ba lần!'
Hóa ra đây là lần hoàn tiền nhân ba may mắn nhất!
Theo giới hạn tối đa của thẻ hoàn tiền cho việc tiêu dùng mua đồng hồ là hai triệu, mức hoàn tiền gấp ba lần chính là sáu triệu, vì vậy An Lương đã mua hai chiếc đồng hồ Patek Philippe mà không tốn đồng nào, sau đó còn kiếm lời thêm 3,879 triệu tệ.
Trước đó, An Lương đã chi 2,7 triệu để mua chiếc Porsche Sports Tour phiên bản Panamera cho An Thịnh Vũ, và giờ cậu cũng đã kiếm lại được nhờ khoản hoàn tiền này.
Nói một cách đơn giản, sau khi mua một chiếc Porsche Sport Tour phiên bản Panamera trị giá 2,7 triệu và hai chiếc Patek Philippe, số tiền của An Lương đã tăng lên thay vì giảm xuống.
Việc chơi miễn phí như vậy thật sự quá sung sướng!
An Lương vẫn còn thẻ hoàn tiền cho việc thưởng thức đồ ăn, không biết có nên thu xếp một chút không?
Nhưng mà ở Thịnh Khánh thì bỏ đi, bởi vì dịch vụ ăn uống cao cấp của Thịnh Khánh có một khoảng chênh lệch nhất định với Ma Đô và Đế Đô. Dựa theo tác dụng của thẻ hoàn tiền thưởng thức ẩm thực thì chỉ có tiêu dùng nhiều hơn mức cơ bản mới có thể nhận được nhiều phần thưởng hoàn tiền hơn.
Lần tới khi đến Đế Đô hoặc Ma Đô rồi thu xếp cho thẻ hoàn tiền thưởng thức đồ ăn này sau vậy.
Gần mười giờ tối An Lương mới về đến nhà, vậy mà trong nhà lại không có một ai?
An Lương lập tức gửi WeChat cho An Thịnh Vũ và Tôn Hà để hỏi tình hình.
An Thịnh Vũ nói rằng ông ấy vẫn đang bận công việc, gần đây An Thịnh Vũ đã hợp tác với tập đoàn Văn Đạt, công việc của ông ấy quả thực rất bận rộn.
Câu trả lời của Tôn Hà thì rất đơn giản và thô lỗ, bà ấy gửi luôn một video ngắn, nội dung video là cảnh chơi mạt chược.
An Lương lập tức gửi tin nhắn: 'Mẹ thắng chứ?'
'Thắng được một ít, mười hai giờ khuya kết thúc. Tôn Hà trả lời tin nhắn.
An Lương tiếp tục gửi tin nhắn: 'Sau khi kết thúc sắp xếp tiệc nướng?'
'?' Tôn Hà gửi lại một dấu chấm hỏi, cách trả lời tin nhắn nhanh của bà ấy rất theo kịp thời đại.
An Lương cũng gửi lại dấu chấm hỏi.
Trong quá khứ, Tôn Hà luôn sắp xếp một bữa tiệc nướng để ăn mừng khi bà thắng mạt chược.
'Đi một mình đi, bận, không về.' Tôn Hà trả lời tin nhắn.
An Lương mỉm cười một cách bất lực, sau khi cậu ngả bài, dường như Tôn Hà đã hoàn toàn buông thả bản thân, ngay cả những quy tắc về ước định được đặt ra cũng đã quên rồi sao?
Chơi mạt chược và thắng tiền là một điều hạnh phúc, vậy mà cũng không thèm chia sẻ!
Đây là điều mà trước đây An Lương yêu thích nhất, chính là Tôn Hạ thắng tiền chơi mạt chược, rốt cuộc cũng có thể vừa ăn thịt nướng vừa kiếm được một phong bao lì xì nho nhỏ, kết quả là hiện tại đã không còn hạnh phúc như vậy nữa.
Cho nên, có tiền có vui không?
Tất nhiên là rất vui!
An Lương lập tức sử dụng điện thoại di động của mình để gọi món thịt nướng, sau đó gửi một lì xì hai trăm tệ cho Chó Hoang trên WeChat. Chó Hoang trả lời ngay tức khắc, biểu thị tùy thời đều đang đợi ba ba đăng nhập đặt hàng.
Chuyến du ngoạn hẻm núi kiểu này, chẳng lẽ không vui sao?
Ba trận chiến thắng liên tiếp của An Lương trong hẻm núi đã trực tiếp phá bỏ lời nguyền mì bò.
Ngày hôm sau.
Bảy rưỡi sáng, An Lương dậy sớm, cậu nghĩ rằng mình dậy sớm thì có thể ăn sáng cùng An Thịnh Vũ và Tôn Hà, nhưng Tôn Hà lại không có ý định làm bữa sáng.
“Mẹ, bây giờ mẹ đều không làm bữa sáng nữa sao?” An Lương hỏi.
An Thịnh Vũ trả lời thay cho Tôn Hà: “Không chỉ hôm nay bà ấy không nấu bữa sáng, mấy hôm con đi ra ngoài, bà ấy cũng không có nấu bữa sáng. Đi thôi, gần đây bố đã tìm được một nhà hàng mì rất ngon, bố đưa con đến đó ăn.”
Tôn Hà trả lời: “Hai người một bên là lớn đầu không còn nhỏ dại gì nữa, một bên cũng là vị thành niên rồi, nên học cách tự chăm sóc bản thân đi. Dạo này tôi hơi bận, chuyện nấu nướng sau này hẵng nói.”
“Đúng rồi, An Lương, bữa trưa và bữa tối con phải tự mình giải quyết.” Tôn Hạ bổ sung xong, lập tức bước ra khỏi cửa.
“...” An Lương á khẩu: “Bố, gần đây mẹ làm trò quái gì vậy?”
“Đơn vị bận chăng?” An Thịnh Vũ đoán.
Mẹ của An Lương là nhân viên kế toán có chứng chỉ và làm việc trong một công ty kế toán. Hàng ngày bà ấy đều rất bận rộn.
“Hôm nay bố có bận không?” An Lương hỏi.
“Có việc gì à?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.