Chương 129. Cuối cùng vẫn là một người chống đỡ tất cả!
Trung tâm Porsche Thịnh Khánh.
Trong lòng An Thịnh Vũ tràn ngập sự vui mừng và cảm động. Ông nhẫn nhịn, đè nén lại sự thôi thúc muốn rơi lệ.
“Tên nhóc này lại tiêu tiền bậy bạ!” An Thịnh Vũ cố ý trách móc An Lương.
An Lương cười đáp: “Con đã có một khoản đầu tư mang lại tỷ suất lợi nhuận gấp hai mươi lăm lần. Vừa đúng dịp sắp đến ngày sinh nhật của bố, hơn nữa mẹ cũng không cho phép bố lái 911, vì vậy con đã nghĩ đến việc mua một chiếc xe tại Triển lãm Ô tô Hoàng gia khi còn ở Đế Đô, dòng xe Palamela phiên bản thể thao du lịch.”
“Đúng rồi, nó là...” An Lương chưa kịp nói hết thì đã bị An Thịnh Vũ ngắt lời.
“Bố biết đó là phiên bản cao cấp 4.0T, dòng xe du lịch có thể sánh ngang với siêu xe!” An Thịnh Vũ là một tín đồ của Porsche cho nên ông khá quen thuộc với tất cả các mẫu xe của Porsche.
“Bố thử xem?” An Lương ra hiệu.
Đinh Xuân Hoa cho biết thêm, “Trung tâm Porsche của chúng tôi đã chuẩn bị xong vòng lái thử cho ngài ở bên ngoài. Ngài có thể trải nghiệm một chút về tính năng của nó.”
An Thịnh Vũ bước đến bên phía ghế lái và mở cửa xe số 813. Một trong những chìa khóa xe đã được bật sẵn ở bên trái, chìa khóa xe còn lại nằm ở vị trí ghế phụ.
An Thịnh Vũ thận trọng nhấn ga chạy ra khỏi phòng trưng bày của Trung tâm Porsche, sau đó lái xe quanh Trung tâm Porsche để trải nghiệm phiên bản thể thao du lịch của Panamera sánh ngang với siêu xe.
Động cơ tăng áp 4.0T mạnh mẽ bùng nổ với sức mạnh khủng khiếp lên tới 550 mã lực, kết hợp với hộp số PDK mà Porsche tự hào, giúp xe có thể dễ dàng đạt mốc một trăm lẻ mấy cây số trên giờ trong vòng chưa đầy 4 giây.
Rốt cuộc nó mạnh mẽ cỡ nào?
Bởi vì địa điểm có chút giới hạn cho nên căn bản không cách nào kiểm tra được!
Xét cho cùng, Palamela phiên bản thể thao du lịch chính là một con mãnh thú có thể chinh phục mọi đường đua.
Sau khi lái xe vài vòng, An Thịnh Vũ đã đỗ chiếc Palamela phiên bản thể thao du lịch trước cửa Trung tâm Porsche, khi bước xuống xe, ông hỏi: “Chiếc xe này có cấu hình rất cao, rốt cuộc là đã tiêu bao nhiêu tiền?”
An Lương cười đáp: “Bố, hiện tại bố không nên lo lắng về việc con đã tiêu bao nhiêu tiền mà là cần cân nhắc phải giải thích với mẹ như thế nào.”
An Thịnh Vũ sửng sốt một chút nói: “Không phải là con giải thích hay sao?”
“Con phải giải thích cái gì?” An Lương hỏi ngược lại: “Con sẽ giải thích là bố sắp xếp cho đi lấy xe ở Đế Đô, hiện tại con đã thuận lợi mang xe về cho bố, dù sao chuyện cũng thật sự là như vậy.”
“...” An Thịnh Vũ nói không nên lời.
An Lương như vậy chính là trực tiếp đùn đẩy trách nhiệm!
“Đúng rồi, bố, con cũng đã mua một chiếc Ferrari 488 Pista” An Lương nói luôn một lượt: “Bố nghĩ xem chúng ta nên nói với mẹ chuyện này như thế nào?”
“...” An Thịnh Vũ lại càng nói không nên lời.
Ông đã có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ tức giận của Tôn Hà.
“Con nói xem chúng ta giấu mẹ kiểu gì?” An Thịnh Vũ làm một vẻ mặt rất oan ức.
An Lương phủ định một cách không do dự: “Con nghĩ đó là một ý tưởng kinh khủng! A, con mới nhớ ra một điều nữa, nhân tiện con cũng đã mua cho bố một chiếc đồng hồ lịch vạn niên Ốc anh vũ của Patek Philippe.”
“Con không chuẩn bị quà cho mẹ con à?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.
“Patek Philippe có tặng một chiếc khăn lụa, bố thấy có ổn không?” An Lương đáp.
“...” An Thịnh Vũ lại nói không nên lời một lần nữa.
“Bố, bố nghĩ chúng ta lấy chiếc khăn lụa mà Patek Philippe tặng hô với giá một triệu, bố nghĩ mẹ có tin không?” An Lương nghĩ ra một ý tưởng ngu ngốc.
An Thịnh Vũ nhìn An Lương bằng ánh mắt quan tâm đến người chậm phát triển trí tuệ: “Nếu con đi lừa mẹ con thì bố nhất định sẽ nói rằng không có vấn đề gì, dù sao, bố cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Tuy rằng mẹ của An Lương không theo đuổi những thương hiệu xa xỉ cao cấp, nhưng Internet phát triển như vậy, chỉ cần tra qua một chút thì có gì mà không biết?
An Lương lấy chiếc đồng hồ lịch vạn niên Ốc anh vũ 5740 / 1G-001 của Patek Philippe ra từ trong hộp chứa đồ bên phía ghế phụ của chiếc Palamela phiên bản thể thao du lịch, cậu lấy lòng nói: “Bố, bố đa mưu túc trí như vậy, chuyện này giao cho bố xử lý nha?”
“Con tin chắc rằng với sự khôn khéo của bố thì nhất định có thể sắp xếp chuyện của mẹ một cách ổn thỏa.” An Lương vui vẻ nói.
An Thịnh Vũ đáp: “Bố đã nghĩ ra cách rồi!”
“Ồ?” An Lương cảm thấy có hứng thú.
“Bố sẽ nói sự thật. Bố sẽ nói với mẹ của con rằng con đã mua cho Bố một chiếc Porsche và Patek Philippe, sau đó chuẩn bị cho bà ấy một món quà. Bây giờ bố thực sự không thể chịu đựng được nữa nên phải mua cho bà ấy một chiếc Porsche 718 để đền bù, như vậy thì bố có thể vượt ải một cách suôn sẻ rồi.”An Thịnh Vũ nói ra ý tưởng của mình.
Mặt An Lương đen lại, hỏi: “Còn con?”
Kế hoạch của An Thịnh Vũ quả thực rất tốt, có thể vượt ải một cách suôn sẻ, nhưng còn An Lương thì sao?
“Bố tin rằng, với sự khéo léo của con thì nhất định có thể giải quyết được những vấn đề nhỏ nhặt này!” An Thịnh Vũ cũng đẩy ngược trách nhiệm lại.
“...” An Lương cạn lời.
Rõ ràng rằng là cậu muốn hố ba mình, nhưng tại sao bây giờ lại biến thành cậu tự hố chính mình rồi?
Vì vậy mới có câu gừng càng già càng cay sao?
Tại Trung tâm Porsche của Thịnh Khánh, An Thịnh Vũ và An Lương đang tranh nhau để thanh toán, làm theo như kế hoạch của An Thịnh Vũ, cả hai đều muốn mua một chiếc Porsche 718 cho Tôn Hà để tự cứu chính mình.
Kết quả vẫn là An Thịnh Vũ đã thắng chầu này.
“Để bố nói với mẹ của con trước, rằng chúng ta đã chuẩn bị cho bà ấy một niềm vui bất ngờ.” An Thịnh Vũ giải thích.
An Lương đã không còn lưu luyến điều gì: “Hạnh phúc đều là của hai người, con cái gì cũng không có.”
An Thịnh Vũ chỉ cười mà không đáp lại.
“Đúng rồi, bố, con chạy trước đây. Hôm nay con phải giải quyết việc cấp phép biển số xe cho Ferrari 488 Pista.” An Lương giải thích.
“Vậy biển số xe của bố thì xử lý như thế nào?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.
Đinh Xuân Hoa ở cách đó không xa, nhanh chóng ngắt lời, “An Thịnh Vũ tiên sinh, chúng tôi sẽ xử lý toàn bộ quá trình làm biển số xe cho ngài.”